Với thế lực của Lục Doãn Cung thì đương nhiên tìm một người như Quinn không phải việc gì khó khăn, nhưng tất cả đều biết rõ, Du Mộc đã cứu bọn họ, tên đứng sau người đàn ông cai quản ngục sẽ truy lùng tất cả những người bỏ trốn.
Nếu bây giờ Doãn Cung cho người đi tìm Quinn thì khác gì đánh rắn động cỏ, tự tay mình giao đồng minh cho kẻ thù.
Cho dù Lục Doãn Cung cho người âm thầm điều tra thì cũng bị phát hiện, bởi vì bọn họ cũng có thể cho người âm thầm điều tra việc làm hiện giờ của hắn.
Còn đang tìm cách để tìm được Quinn thì cô gái bỗng lên tiếng:
" Tôi có thể liên lạc với anh ta, nhưng không chắc có thành công không…"
Lộ Du Mộc vui mừng, mặt tỉnh táo hẳn: " Có cách sao? "
Lộ Du Mộc không khỏi mừng rỡ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, bây giờ đã sang ngày thứ hai cô bị trúng độc, có thể nói sinh mạng sắp bị hút cạn, sau ba ngày nếu như thứ thuốc đó thấm sâu và bắt đầu hoạt động bài trừ cơ thể người… tới lúc đó có thuốc giải thì cũng không có tác dụng nữa.
Ai cũng nộ rõ vẻ mặt vui mừng, bây giờ tất cả bọn họ đều không có cách, nếu Quinn trốn được thì chắc chắn sẽ ẩn nấp rất kỹ, đương nhiên sẽ càng khó trong việc liên lạc.
Bây giờ có một chút tia hy vọng, dù cực kỳ nhỏ nhưng nhất định phải thử mới biết có thành công hay không.
Thời gian cấp bách, bọn họ không còn cách nào khác, tất cả chỉ có thể nhờ hết vào cô gái.
Lập Chiêu vốn đã không làm được gì trong hoàn cảnh này nên lập tức nhận lệnh của Doãn Cung quay về chỗ Thuỵ Nhan.
Cô gái tiếp tục hỏi: " Cho tôi địa chỉ cụ thể ở đây "
Hoắc Cẩn Kình lập tức trả lời:
" Lâu đài Fontainebleau cách Paris 65 km về phía nam "
Cô gái không trả lời chỉ đập nhẹ hai phát vào cổ tay, một con rắn trắng dài khoảng gần bốn mươi cm bò từ ống tay áo ra ngoài, con rắn sẽ rất bình thường nếu như không có hai cái vây to dài kỳ lạ ở hai bên ria người, cô gái giơ tay trước mặt Cẩn Kình: " Có bút không? ".
Hoắc Cẩn Kình không biết lấy từ đâu ra cái bút máy của pháp đưa cho cô gái, cô gái liền viết lên lưng con rắn một dòng chữ dài, đó là địa chỉ mà Cẩn Kình vừa nói ra.
Xong con rắn liền quay đầu cắn mạnh một phát vào ngón tay cái của cô, vết thương của hai cái răng nanh gây ra liền rỉ máu rồi chảy dài.
Cô gái quệt máu lên dòng chữ trên lưng con rắn.
Cô gái làm xong thì đi đến cửa sổ, trên bàn tay, con rắn vẫn nằm im như một đồ vật, cô thò tay ra ngoài cửa sổ, hất mạnh một cái con rắn liền dang rộng hai vây ra rồi bay, hai cái vây khi được xòe rộng thì nó chỉ to bằng một bàn tay nhưng nhìn giống cánh của một con dơi.
Tất cả bọn họ đều là người trong giang hồ, nhiều năm đấu đá và có nhiều thủ đoạn, nhiều vũ khí, gặp nhiều điều kỳ lạ lên khi thấy con rắn bọn họ đều tỏ ra bình thường mặc dù có chút hiếu kỳ về hai cái vây của con rắn nhưng vẫn không ai mở lời hỏi han.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi thì đúng là lần đầu tiên thấy trong đời.
Bọn họ trước giờ nếu gặp thứ kỳ lạ như con rắn vừa rồi thì cùng lắm là có mào, có sừng, ba sừng, có vảy giống Long (rồng)...!còn về rắn bay thì họ cũng từng nghe qua một vài lần nhưng rắn có cánh và bay giống một con chim thì đừng nói là nghe mà bọn họ đang tận mắt chứng kiến.
Đúng là đáng ngạc nhiên, mặc dù vậy nhưng ngoài bọn họ ra thì Lục Doãn Cung từ đầu đến cuối vẫn chỉ giữ nguyên một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định không hề có một chút gì gọi là tò mò hay là ngạc nhiên, giống như anh ta đã từng nhìn thấy giống loài này rồi vậy.
Du Mộc quay ra hỏi cô gái: " Này cô gái kia…! ".
Chỉ mới gọi một câu, chưa kịp nói gì thì cô gái liền ngắt ngang: " Tớ tên Nhạc Tử Ngạn, không phải cô gái này, cô gái kia ".
" Ah!...!tớ tên Lộ Du Mộc ".
Du Mộc im lặng vài giây rồi mới trả lời, cô chợt nhận ra… đến tận bây giờ cô mới biết tên của cô gái là Nhạc Tử Ngạn.
Hoắc Cẩn Kình có chút ngạc nhiên, anh ta bỗng hét toáng lên: " Giề! hai cô đi suốt với nhau mà lại không biết tên nhau á? Vậy sao tự nhiên đi cùng nhau? Tôi tưởng hai cô quen nhau chứ ".
Hoắc Cẩn Kình bỗng hét toáng lên làm một số người giật mình, còn đâu hình tượng lạnh lùng cao ngạo của anh ta lúc lần đầu gặp mặt.
Nếu nói anh ta là boss của một băng đảng xã hội đen lớn mạnh ngang ngửa với Lục Doãn Cung thì mới là lạ và có vấn đề ấy.
Còn nếu nói anh ta là dân tấu hài thì ít ra mọi người còn tin.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Cẩn Kình nói cũng đúng! Du Mộc và Nhạc Tử Ngạn đã luôn ở cạnh nhau từ lúc thoát khỏi nhà tù tới tận bây giờ, đã hai ngày rồi mà họ vẫn không biết tên nhau đúng thật là kỳ lạ.
Du Mộc nghĩ rằng mình không cần phải giải thích về chuyện này nhưng cũng nên nói với họ một câu để cho họ biết rằng Nhạc Tử bây giờ đã là người của Du Mộc cô:
" Tôi