CHƯƠNG 10: COI NHƯ EM SAI RỒI
Cả bài văn chỉ hơn 300 chữ, trong chương trình học cấp ba cũng không tính quá dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất là đối với đám con cưng của trời ở thực nghiệm Thanh Nhai mà nói thì chỉ cần cho thêm chút thời gian, rất nhiều học sinh sẽ tự tin đọc thuộc.
Thế nhưng, hiện tại không phải vấn đề có đọc thuộc được hết hay không.
Chúc Gia Âm đọc thật sự rất lưu loát tựa như trong không khí có cuốn sách, cô đọc theo y như trong sách.
Cho dù đọc theo trong sách, nhiều người cũng đọc được, nhưng bọn họ không thể đọc được kiểu du dương và lưu loát tự nhiên của cô.
". . . . . . . . . . . Hậu chi lãm giả, diệc tương hữu cảm ư tư văn."*
*Độc giả đời sau sẽ sinh niềm cảm khái với thơ văn này.
Chữ cuối cùng đọc xong, giọng nói dễ nghe cũng dừng lại, bầu không khí yên tĩnh trong phòng học ước chừng mười phút.
Cuối cùng, cô Lai là người đầu tiên phản ứng lại, đầu tiên vỗ tay, không ngừng tán thưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rất giỏi. Có thể thấy em luôn học bài trước khi lên lớp. Như vậy rất tốt, học tập chính là đi ngược dòng nước, các em cũng phải có ý thức như vậy."
Xung quanh Chúc Gia Âm tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, vỗ tay liên tục.
Trên mặt mỗi người đều có vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trâu bò quá . . . . . . . . . . . Sao mà làm được thế? Chắc gặp may!"
"Chỉ có vài phút, cậu ấy nhìn qua là nhớ à?"
"Tớ đoán cậu ấy và Chúc Phi ở kế bên là chị em ruột . . . . . . . . . cả hai đều rất thông minh."
"Đâu, chỉ ăn may đọc bài đã học thôi."
Nghe thấy tên Chúc Phi, Chúc Gia Âm phối hợp nói theo.
Trên thực tế, khả năng ghi nhớ của cô nhờ sự nâng cấp của hệ thống đã đạt đến tiêu chuẩn đứng đầu giống bạn bè cùng chăng lứa.
Còn về , tuy cô không nhận được thông báo ôn bài trước, nhưng trước kia cô đã từng đọc ở cuốn sách khác, thêm năm phút ngắn ngủi lúc nãy cũng đủ để cô học thuộc hết bài.
Chuyện này không giống ánh sáng may mắn của Chúc Phi. Nếu là Chúc Phi thì sẽ không phải gặp bài kiểm tra bất ngờ, không kịp chuẩn bị như thế này, còn nếu đọc không tốt thì sẽ có bạn học tốt bụng truyền tờ giấy nhỏ cho cô ta xem.
"Là may mắn, cũng là mỗi ngày tích góp từng chút lại ."
Cố Lai rất thích sự trầm tĩnh và khiêm tốn của cô. Nghe thấy Chúc Gia Âm nói gặp may thì mỉm cười tươi, phất tay.
"Ngồi xuống đi. Chúng ta tiếp tục học."
Sở Mộng kiếm cớ trốn ra ngoài, đứng một mình bên cửa sổ chứng kiến hết chuyện này, cô ta xoay người rời đi, lộ vẻ mặt ghen tị và khinh thường.
Bài kiểm tra thuận lợi vượt qua, nhưng Chúc Gia Âm không dám chậm trễ. Sau khi tan học, vội vàng mượn điện thoại của bạn cùng bàn là Uyển Nhi, tìm hiểu rõ phạm vi ôn bài ở lớp 2 cần học, để chuẩn bị khi cần đến.
Song lúc này, Đoan Mộc Nguyên lại nói xin nghỉ phép, chuẩn bị đi về.
Rất nhiều học sinh thấy kì cục.
Đoan Mộc Nguyên từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, ban đầu còn có người cảm thấy do nhà giàu tự biên tự diễn. Nhưng mà sau này, theo năm tháng bạn bè cùng lớn lên, sự cách biệt lại càng ngày càng lớn.
Một ngày nào đó, có người bỗng phát hiện khi mình còn đang gọi bạn bè đi chơi game, Đoan Mộc Nguyên lại tham gia trải nghiệm các cuộc họp quốc tế của công ty gia đình.
Chương trình một ngày của anh không giống với học sinh bình thường. Hiển nhiên, cô Lai là giáo viên chủ nhiệm cũng biết rõ điều này. Bà không nhìn thời gian cụ thể đã đặt bút ký tên ngay, đưa giấy xin nghỉ phép cho Đoan Mộc Nguyên.
Vậy là chuẩn bị đi rồi?
Vẻ mặt Chúc Gia Âm thay đổi, nghiến răng, đặt bút xuống đuổi theo. Ba chân bốn cẳng đuổi theo, cuối cùng cũng ngăn được Đoan Mộc Nguyên ở cầu thang.
Hai người bạn thanh mai trúc mã "cũ" đã lâu không gặp, đối diện với nhau, Chúc Gia Âm không kiềm chế được, cảm thấy mặt mình nóng lên giống như máu bên trong đangthiêu cháy rừng rực.
Chịu thôi, ngoại hình của Đoan Mộc Nguyên quá nổi trội, từ dễ thương trở thành thiếu niên tuấn tú, thay đổi có thể nói hoàn mỹ, chút sai sót cũng không có.
Cô thừa nhận . . . . . . . . . . . . . mình có chút mê cái đẹp, nhưng chỉ chút chút thôi.
Chúc Gia Âm than: "Tại sao anh lại hại em như vậy?"
Cô đang nói về cú đạp chân trong lớp lúc nãy.
Nếu không phải cô có kiến thức phong phú thì lúc nãy đã bị Đoan Mộc Nguyên hãm hại rồi.
Ngày đầu tiên đi học bị cô giáo làm khó, tất nhiên có người cười cô là may mắn thi đậu, trên thực tế chẳng qua chỉ có vậy.
Nhưng mà Đoan Mộc Nguyên tức giận nhíu mày, dường như lúc cô định nói thì lại lạnh lùng nói
"Tại