CHƯƠNG 11: CUỘC SỐNG ẢO TƯỞNG
Tiếng "xì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọt khí của chai nước ngọt bao trùm cái nóng oi ả của đầu tháng Chín, cho dù chỉ nghe âm thanh cũng khiến cả người vô cùng khoan khái giống như một làn gió mát lạnh thổi ngang qua.
Đoan Mộc Nguyên tự nhiên nhận lấy và uống chai coca đền tội này. Chúc Gia Âm lại quên uống chai của mình, mở to đôi mắt đen lánh như ngọc lưu ly nhìn anh chăm chú.
Bức tranh thật đáng xem.
Chai nước ngọt để nhiệt độ thường, bên ngoài vỏ chai ngưng đọng những giọt nước nhỏ. Trong đó một giọt chảy xuống sườn mặt trắng bóc của Đoan Mộc Nguyên, một đường khéo léo chảy xuống cằm, rơi xuống cái áo trắng trơn nhưng lại như trêu ghẹo.
Chúc Gia Âm khẽ hít thở, cố gắng mím chặt môi.
Bởi vì quá căng thẳng, đầu ngón tay cầm chai nước trắng bệch ra.
Trong một khoảnh khắc ngắn, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ.
Nhưng, Đoan Mộc Nguyên cũng chỉ uống một ngậm rồi đóng nắp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm đang đắm chìm trong suy tư, bất ngờ bị cắt ngang, lập tức thở dài "Chao ôi - -"
Đoan Mộc Nguyên: "Nhìn đủ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chưa, chưa."
Chúc Gia Âm xém bị nghẹn, bối rối lắc đầu, đưa tay chỉ ra phía sau của anh.
"À . . . . . . . . em nói là hình như bên kia có người gọi anh, có phải có người đến đón anh không?"
Xa xa, đúng là có một tài xế mặc vest đen đi nhanh về hướng này, Đoan Mộc Nguyên thấy vậy, cúi nhìn đồng hồ, lông mày nhếch lên.
Anh vội vàng nói tạm biệt.
Chúc Gia Âm bây giờ mới yên tâm, nhìn hình bóng mạnh mẽ, tài giỏi đó chỉ thấy sau lưng mình toát mồ hôi hột.
"Xém chút nữa bị anh ta phát hiện rồi."
Cô thở dài, nhanh chóng mở chai coca của mình uống ừng ực.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, trong đầu cô không thể không có vài ý nghĩ xấu xa, như là nhân lúc Đoan Mộc Nguyên sắp uống coca, mình sẽ cố ý đụng vào chai của anh ta.
Như vậy, một lượng lớn bọt khí trong chai sẽ bắn lên mặt anh ta, thậm chí bắn tung tóe lên đôi mắt đẹp kia.
[Thật là kế hoạch quá ngây thơ.]
Hệ thống bình luận thẳng thắn.
[Tôi hẳn may mắn khi cuối cùng bạn không làm như vậy.]
"Ai nói không được chứ?"
Chúc Gia Âm xấu hổ lau tay, ra sức giải thích: "Tôi cũng nghĩ vậy thôi, đâu có định làm thật . . . . . . . . . ."
Lúc nhỏ không biết gì, bắt nạt sao cũng được, bây giờ cô mà dám làm như vậy . . . . . . . .
Chúc Gia Âm rùng mình, trong lòng hơi sợ.
Đối với "kẻ thù", "đối thủ", Đoan Mộc đã từng là thế mạnh như chẻ tre, không coi đối phương là người.
Vậy ngày mai, mình có thể phải cút ra khỏi thực nghiệm Thanh Nhai không?
Trên xe, tài xế nhìn Đoan Mộc Nguyên ngồi ở phía sau.
Trong kính chiếu hậu, trên tay thiếu niên áo trắng cầm một chai coca, cúi đầu, gương mặt cười như không cười.
Trong khung cảnh này nếu là người khác thì cũng rất bình thường, nhưng mà duy nhất với Đoan Mộc Nguyên thì thật không bình thường.
Trong lòng tài xế lo lắng, dạ dày của thiếu gia không được tốt, luôn không thích uống mấy loại nước có ga.
Chẳng lẽ là ai đó ngu ngốc muốn nịnh nọt, kết quả lại được ôm đùi rồi?
Tài xế càng nghĩ càng thấy có khả năng này, không biết là ai xui xẻo vậy.
Thấy lâu quá Đoan Mộc Nguyên không nói gì, anh ta chỉ có thể do dự mở lời trước, dè dặt đánh tan không gian yên tĩnh.
"Ông chủ. Chắc có thể đến trễ, hay là thông báo lùi lại mười lăm phút?"
"Không cần, đi nhanh lên vẫn đến kịp."
Đoan Mộc Nguyên không yên lòng trả lời.
Anh xoay chai coca trong tay, một dòng nước mát lạnh chảy xuống, bên tai dường như vang lên tiếng thở dài của Chúc Gia Âm.
Tuy không cam lòng nhưng vẫn tán thưởng và tiếc nuối.
Ánh mắt của Chúc Gia Âm tập trung và thẳng thắn, giống như biến thành vật chất quấn chặt trong đầu dây thần kinh của anh.
Chuyện này không bình thường.
Đoan Mộc Nguyên trầm ngâm.
Anh biết mình lớn lên làm người khác chú ý, nhưng mà thật ra từ nhỏ anh đã không thích bị người ta nhìn chằm chằm. Ngay cả Chúc Phi vô cùng thân thuộc