CHƯƠNG 2: MÃNH NAM RƠI LỆ
Câu nói hơi vang, lời nói của trẻ con khiến những người lớn xung quanh nghe thấy đều bật cười haha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ôi trời, nhỏ mà lanh quá. Nói chuyện bá đạo đấy!"
"Không được bắt nạt Gia Âm nhé. Con bé khóc rồi cháu phải làm sao?"
"Thiếu gia Tiểu Nguyên, vợ nói không muốn thì không muốn thật à?"
Ở đây là tiệc sinh nhật của Đoan Mộc Nguyên.
Chúc Gia Âm vô cùng xúc động, hồi phục lại tinh thần, vội vàng đặt cái đĩa trên tay xuống rồi lại lấy một miếng bánh ngọt khác.
Nhà họ Chúc và nhà họ Đoan Mộc có quan hệ thân thiết. Ba đời đều có mối liên hệ chặt chẽ, còn có mối quan hệ trong kinh doanh buôn bán. Đến thế hệ này, Đoan Mộc Nguyên và Chúc Gia Âm cùng sinh một năm, hai nhà gặp mặt nhiều lần, đương nhiên mấy đứa nhỏ sẽ chơi chung với nhau, tốt nhất còn có thể làm thông gia.
Mẹ ruột trên danh nghĩa của Chúc Gia Âm là Lư Phương cũng có chút tính toán về việc này. Từ lâu bà đã đùa rằng muốn gả con gái cho Đoan Mộc Nguyên, hoàn toàn mặc kệ Chúc Gia Âm vừa lên tiểu học có đồng ý hay là không.
Đương nhiên . . . . . . . . Chúc Gia Âm sẽ đồng ý. Bởi vì kiếp trước cô đam mê cái đẹp, mà Đoan Mộc Nguyên lúc nhỏ lại cực kỳ đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính chiếm hữu rất mạnh, Chúc tiểu thư muốn cái gì có cái đó đương nhiên thích cậu ta, vô cùng cố chấp giống như rồng bảo vệ ngọc. Cuối cùng, sau khi Chúc Phi xuất hiện đã thay đổi tất cả, ánh mắt của Đoan Mộc Nguyên cũng không nhìn về phía cô nữa.
Trước kia ...................., nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô ............ không đồng ý.
Chúc Gia Âm nhìn Đoan Mộc Nguyên tức giận mà cảm thấy bối rối.
Đã biết Đoan Mộc Nguyên chắc chắn bị "nữ chính" quyến rũ, sự cố chấp của cô giống như chỉ là trò đùa.
Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Liên hôn kinh doanh? Vẫn còn lưu hành à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Coi như liên hôn thì cũng chẳng có tí nào liên quan đến tiểu thư giả là cô cả.
Chúc Gia Âm đau xót, lại nhìn lần nữa bàn tay của mình. Bàn tay bé xíu, vẫn còn kiểu mũm mĩm của trẻ con, mu bàn tay trắng nõn như có thể thấy cả bên trong.
Cũng đúng thôi, bấy giờ cô mới bảy, tám tuổi, trẻ còn có thể không cần nguyên tắc.
Chúc Gia Âm hít một hơi sâu rồi đứng thẳng lên.
Đoan Mộc Nguyên còn tưởng cô sẽ xin lỗi, lưng dựng thẳng tắp, khẽ mỉm cười.
Cậu cũng thấy giọng điệu vừa rồi của mình không đúng nhưng lại không thể để mất thể diện, cậu chỉ có thể giả bộ.
Đoan Mộc Nguyên khẽ ho một tiếng: "Ừm, em nói xin lỗi là được rồi. Anh không để bụng chút chuyện vặt này đâu . . . . . . . ."
Chúc Gia Âm nâng tay lên, úp cái miếng bánh ngọt thứ hai lên mặt Đoan Mộc Nguyên.
Xung quanh ồ lên.
Ban đầu những người vây quanh chỉ cho là trẻ con chơi đùa, không ai ngờ được, Chúc Gia Âm bỗng nhiên lại làm loạn.
Phần kem trắng dính đầy trên mặt, si rô socola đọng lại ở bên miệng, thậm chí làm bẩn cả kiểu tóc Lưu Hải Nhi. Đoan Mộc Nguyên ngẩn tò te giống như có con gì nó đang bò ở phía sau.
Sắc mặt thay đổi: "Em . . . . . . . . em làm sao --"
Ngay lập tức có người lớn đến tách hai đứa nhỏ ra, Chúc Gia Âm bị ôm đi, quay đầu nhìn Đoan Mộc Nguyên đang bị mọi người vây quanh, hốc mắt đỏ.
Ả . . . . . . . . . anh ta khóc rồi?
Lại nhớ, cô chưa từng thấy Đoan Mộc Nguyên khóc bao giờ.
Trong lòng Chúc Gia Âm có chút sảng khoái, thiếu đạo đức nhưng mà sướng!
Kiếp trước, lần cuối cùng cô gặp Đoan Mộc Nguyên, vì món quà anh ta tặng sinh nhật Chúc Phi là cái túi hàng gia công cô thích nhất, hai người đã cãi nhau một trận rất lớn. Chúc Gia Âm nhớ mình đã vô cùng tủi thân, khóc to, trách mắng anh ta đã thay lòng rồi. Đoan Mộc Nguyên nói tâm trạng cô không tốt, quay đầu bỏ đi, hai người ầm ĩ, chia tay không vui vẻ.
Trong nội dung nguyên tác, Đoan Mộc Nguyên cực kỳ lạnh lùng, ngay cả cô bị liệt, biến thành người thực vật thì anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Mặc dù bây giờ cô biết tất cả đều là do sắp xếp "kịch bản" nhưng vẫn tức! Nhất định phải nhân lúc anh ta còn nhỏ, phải xả cái cục tức này.
Nhưng mà Chúc Gia Âm chưa vui được bao lâu thì đã bị cha mẹ hiện tại bắt đi rồi.
Bữa tiệc náo loạn. Chúc Dương và Lư Phương đang nghỉ ngơi ở chỗ yên tĩnh, một trái một phải mang cô đi giống như muốn thẩm vấn phạm nhân mắc tội tày trời.
Bây giờ Chúc Dương vẫn còn khá trẻ nhưng tính cách cũng không khác lắm. Chúc Gia Âm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt "cha" nghiêm túc hút thuốc, kiềm nén sự im lặng giống như chán ghét tràn ngập xung quanh.
Ông không lên tiếng, Lư Phương đã mở miệng.
"Gia Âm hôm nay rất không lễ phép! Mẹ dạy con như thế sao? Không có phép tắc. Sao con có thể làm vậy với Tiểu Nguyên?"
Giọng điệu vừa tức giận vừa trách mắng.
"Con làm như vậy thì các chú, các dì sẽ nhìn con ra sao? Mặt mũi của cha mẹ không biết để vào đâu! Lại đây!"
Chúc Gia Âm cúi đầu, cười lạnh.
Mặc dù từ lâu đã biết tính cách của Lư Phương nhưng lại chẳng hỏi cô rốt cuộc tại sao lại làm như thế. . . . . . . .
"Con có lý do."
Chúc Gia Âm khẽ nói.
Giọng của cô yếu ớt, còn rất trẻ con, đôi tay cầm váy trông như đang rất lo lắng.
Lúc này, Đoan Mộc Nguyên được lau rửa sạch sẽ rồi cũng đi đến, vô cùng tủi thân, được quản gia trong nhà sắp xếp cho ngồi