CHƯƠNG 3: TRỞ VỀ ĐIỂM BẮT ĐẦU
Cái gọi là tiệc sinh nhật thật ra chỉ là một buổi xã giao của người lớn. Sau ba, bốn tiếng đồng hồ, Chúc Gia Âm với tư cách một đứa trẻ mười tuổi thì chẳng có một đứa bạn nào, cô có chút buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng khuôn mặt tham gia lướt qua, từng người từng người giống như mặt mạ, Chúc Gia Âm không hề chú ý đến. Cô hoàn toàn chìm đắm vào trong giọng nước mắt ở trên tay. Mãi cho đến khi cô được dẫn về nhà, thay đồ ngủ, Chúc Gia Âm vẫn còn chìm đắm trong vui mừng như điên, khó mà kiềm chế được.
Tiếp theo là không ngừng đặt câu hỏi với âm thanh trong đầu. Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng hiểu thì ra trên người mình có một hệ thống.
Mặc dù cái hệ thống này khá kỳ cục, là nước mắc của tên nam chính Đoan Mộc Nguyên . . . . . . . . . nhưng dù sao vẫn là hệ thống.
Lần trùng sinh này, cô không phải cô độc một mình mà còn có bàn tay vàng. So ra cũng không kém gì với Chúc Phi.
[Không phải.]
Hệ thống thành thật nói: [Chúc Phi vẫn là nữ chính may mắn trong thế giới này, ký chủ lấy được chín mươi chín giọt nước mắt của tổng tài bá đạo, rửa sạch sự xui xẻo trước kia của mình thì vẫn khó chiếm thế thượng phong]
[Chúc Phi vẫn sẽ giành được sự yêu quý của nhà họ Chúc, hơn nữa còn thuận buồm xui gió trở thành người thừa kế.]
"Vậy thôi, tôi đâu phải lần đầu biết được cái sắp xếp này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm thở dài, thoải mái từ bỏ.
Cô đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra, giọt nước mắt xuất hiện.
"Mi nói một giọt nước mắt của Đoan Mộc Nguyên có thể đổi thành một điều ước cho tôi. Điều ước gì cũng được à? Vậy tôi không phải có thể dễ dàng trở thành tỷ phú thế giới sao?"
Hệ thống nối: [Điều ước sẽ được thực hiện trong phạm vi hợp lý, hơn nữa phương thức thực hiện do hệ thống quyết định.]
Nghe mà thấy keo kiệt.
Chúc Gia Âm chửi thầm.
Thật giống như phía sau thẻ tập gym viết "Quyền giải thích thuộc sở hữu của công ty", nhưng bạn mãi mãi không biết đối phương giải thích như thế nào và khi nào sẽ ôm tiền bỏ trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nước mắt của Đoan Mộc Nguyên dễ lấy vậy sao? !
Chỉ cần tưởng tượng một chút hình ảnh anh ta khóc thút thít thì Chúc Gia Âm đã sợ run cả người.
Cô nhịn cái cảm giác nguy hiểm khắp nơi đi, tiếp tục hỏi.
"Nếu tôi không gom đủ số nước mắt lại thì có bị phạt gì không?"
[Ký chủ sẽ không thay đổi được vận mệnh, cùng ngày cùng thàng cùng năm đó sẽ chết.]
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Âm thanh của hệ thống không nhanh không chậm, mang theo kiểu bình tĩnh, không phải con người mà là máy móc.
Sau khi Chúc Gia Âm nghe xong, sau lưng nổi da gà, rợn người.
Cô lắc đầu.
Không còn các nào, xem ra, cô vẫn phải gánh trên lưng trách nhiệm làm cho Đoan Mộc Nguyên phải khóc. Nếu không tuổi thọ của cô sẽ giống như kiếp trước, chỉ hơn hai mươi, ngắn ngủi như thế, không đáng giá như thế.
Chuyện này chỉ có thể tạm thời để qua một bên, dù sao thì Chúc Gia Âm cảm thấy mình nên tính toán kỹ mới có thể xác định biện pháp hợp lý hơn là độc ác khiến bạn nhỏ khóc nhè.
Lúc này, giọt nước mắt trên tay lại khiến Chúc Gia Âm vô cùng quan tâm.
Căn cứ theo hướng dẫn của hệ thống, Chúc Gia Âm im lặng cầu nguyện ở trong lòng, lặp đi lặp lại ba lần, đồng thời tay cầm giọt nước mắt.
Chúc Gia Âm hít một hơi sâu.
"Tôi không làm bài tập, tôi không muốn làm bài tập, tôi không muốn làm bài tập!"
Hệ thống đợi rất lâu, nghe được điều ước của cô quả thật cạn lời.
[Chuyện này? Bạn muốn lãng phí một điều ước sao?]
"Không được sao?"
[Cũng không phải không được . . . . . . . . . . . . .]
Kèm theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, giọt nước mắt trong tay Chúc Gia Âm cũng đã biến mất.
Hiệu quả rồi?
Cô vội vàng chạy từ trên giường xuống, xỏ dép vào đi tìm cặp sách của mình. Nhưng mà cho dù tìm như thế nào cũng không tìm được vờ bài tập trong cặp sách.
Chúc Gia Âm cười không được mà khóc cũng không xong, lẽ nào tác dụng của điều ước chính là làm vở bài tập biến mất?
Đây tính hoàn thành điều ước gì chứ. Thầy cô còn lâu mới tin cái lí do làm mất vở bài tập.
Trong lúc cô lắc đầu, thở dài thì bên ngoài đột nhiên có giọng nói lễ phép vang lên. Dì Lý quản gia chính trong nhà đẩy cửa đi vào, vô cùng áy náy sờ đầu cô.
"Gia Âm ơi, dì xin lỗi cháu! Lúc nãy dì lau bàn làm đổ nước lau bàn lên sách và vở bài tập, dì đã gọi điện thoại giải thích với chủ nhiệm lớp của cháu rồi, cuối tuần sẽ mua vở mới, tuần này có thể không phải làm bài tập Olympic toán."
Câu chuyện thay đổi khiến Chúc Gia Âm ngẩn ra, trong lòng thầm hô kỳ diệu.
Thì ra là vậy, giọt nước mắt thật sự có tác dụng.
"Quá tuyệt vời!"
Chúc Gia Âm ngay lập tức vui vẻ trở lại, lộ ra nụ cười tươi hớn hở. Từ nhỏ đến lớn, cô đau đầu nhất là toán Olympic -- Cho dù độ khó của bài tập tiểu học cũng vô cùng gàn gở khiến người ta phát ghét.
Dì Lý khá cưng chiều nhìn Chúc Gia Âm nhảy lên nhảy xuống, trong miệng nói: "Con bé này . . . . . . ."
Mặc dù hơi phê bình nhưng cũng không có ý la mắng gì, ngược lại bà dịu dàng vuốt nhẹ đầu cô.
"Trốn được làm bài tập nên vui vậy sao?"
"Vâng ạ, vâng ạ. Cảm ơn dì Lý."
Nhưng mà Chúc Gia Âm vừa cười hì hì lại lập tức im lặng.
Dì Lý cảm thấy kì lạ, nhìn theo ánh mắt của cô. Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã loảng xoảng.
Nụ cười của dì Lý cũng lập tức biến mất.
Là tiếng cãi nhau của ông bà chủ.
"Ấy, đừng đi, Gia Âm."
Bà không ngăn kịp, Chúc Gia Âm đã cúi đầu, uốn lưng, chuồn ta từ dưới cánh tay của bà
Chúc Gia Âm nhỏ con nhưng chân lại không ngắn, mấy bước là ra khỏi phòng, đi về phía phòng sách bên cạnh.
Càng đến gần, càng nghe rõ tiếng khóc của Lư Phương ở bên trong.
"Em đã nói con bé không giống em! Mọi người hễ tí là nhắc mà anh không tin!"
"Bây giờ phải làm sao? Điều tra được rồi."
Chúc Dương khàn giọng nói: "Việc này làm sao có thể ôm nhầm được?"
"Anh còn nói! Chuyện này đều do anh chọn bệnh viện không chất lượng. Em đã nói từ lâu đến bệnh viện quý tộc Đảo Hong Kong để sinh rồi."
"Em khóc cái gì mà khóc. Bây giờ việc quan trọng là liên lạc với phía bệnh viện, tìm con gái ruột của chúng ta --"
Lư Phương vừa nghĩ đến con gái ruột không rõ sống chết, cảm xúc gần như sụp đổ, càng khóc dữ hơn.
"Huhuhuhu . . . . . . . . . . . mẹ . . . . . . . . . cục cưng đáng thương của mẹ đang ở đâu rồi! Tìm đi tìm lại chỉ còn thị trấn Dương Sơn, đó là chỗ nông thôn kỳ quái nào cơ chứ."
Cuộc đối thoại mơ hồ của hai người đều truyền đến tai Chúc Gia Âm, không khác gì tiếng sấm.
Nhanh vậy sao?
Chúc Gia