CHƯƠNG 6: KHÔNG THẤY CÔ NỮA.
Thấy cả nhà không tin lời mình, Chúc Gia Âm cũng không để tâm, dù sao đợi đến lúc thấy sự thật thì mọi người sẽ không thể không tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì không để bệnh của Lưu Miêu tiếp tục làm chậm trễ tương lai của mình, bắt buộc khôi phục chân thằng bé. Huống chi, theo thời gian, số lần cô cần dùng điều ước của hệ thống sẽ càng ngày càng nhiều.
Trở thành một phúc tinh, đây cũng xem như là bước đầu tiên để Chúc Gia Âm có địa vị vững vàng ở nhà họ Lưu.
Chúc Gia Âm tin rằng chỉ cần dùng bàn tay vàng hệ thống thì căn bệnh của thằng bé chắc chắn không phải là chuyện khó hoàn thành.
Cô ăn xong thì dẫn Lưu Miêu đang ngồi trên ghế đi ra ngoài đi dạo. Trẻ em ba tuổi rất dễ dụ, Chúc Gia Âm thông minh với hai kiếp, dễ dàng thu nhận thằng bé làm cái đuôi đi theo, ngưỡng mộ gọi "chị" không ngừng.
Buổi tối đến rất nhanh. Chúc Gia Âm mặc áo ngủ vải nhung hình con thỏ, hướng về mặt trăng rồi ước hai điều ước.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Gia Âm mơ màng từ trên giường đi xuống thì nghe thấy tiếng kinh ngạc từ ngoài sân.
"Mẹ, mẹ mau ra xem nè. Miêu Miêu hôm nay chạy được rồi."
Tiếng lạch cạch trong bếp, một bóng dáng lưng còng vội vàng dừng việc đang làm lại, chạy về phía nắng chiếu trong sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chuyện này . . . . . . . . . chuyện này tự nhiên sao lại khỏi được?"
Bà nội Lưu vừa mừng vừa sợ, khăn trải bàn trong tay vừa vứt xuống thì ngã quỵ xuống, Vương Tuyết Mai vội đến đỡ bà nội.
Lưu Miêu giống như con quay năng động, vô cùng nhanh nhẹn chạy hai vòng sân.
Dáng vẻ gầy yếu kéo lê cái chân ngày trước ngay lập tức đã biến mất.
Bây giờ thằng bé chạy nhảy được giống như những đứa trẻ khác ở trong thôn.
Thật sự đã bình phục rồi.
Bà nội Lưu tận mắt nhìn cháu trai khỏe mạnh, khỏi bệnh. Ngoài khiếp sợ thì bà chỉ thấy trời đất quay cuồng, lâng lâng vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà không có học văn hóa, nhất thời chỉ biết chắp tay lạy, miệng lẩm nhẩm "A di đà Phật", " Thần linh phù hộ".
"Miêu Miêu, cháu mau lạy đi!"
Vương Tuyết Mai vội vàng kéo thằng bé hỏi: "Chuyện này là sao?"
Lưu Miêu vui vẻ nói: "Chị chữa khỏi."
"Ăn nói lung tung."
Toàn thân Vương Tuyết Mai run lên, quay người lại đúng lúc thấy Chúc Gia Âm đang ngáp ngủ, mắt mơ màng đi ra trước cửa sổ.
Chúc Gia Âm dụi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ủng đỏ giống như nụ hoa mong manh, đáng yêu, không phù hợp với khung cảnh ngôi nhà cũ nát, hoang tàn này.
Trong lòng bà không khỏi hồi hộp, chợt nghĩ về chuyện đã xảy ra vào trưa hôm qua, ánh mắt không kiềm được càng tỏ ra tò mò.
Xem ra, đứa bé này thất lạc từ nhỏ quả không bình thường. Đây là số mệnh đại phú đại quý, gặp nhiều may mắn.
"Hôm nay con vừa dậy thì thấy có thể chạy được rồi."
Lưu Miêu vui vẻ chạy lên, dùng sức lên đôi chân vốn yếu ớt, không có sức, thậm chí không điều khiển được phương hướng.
"Mẹ, con nói mẹ --"
Cậu bí mật kéo Vương Tuyết Mai thấp xuống, khẽ nói: "Chị là tiên nữ. Hôm qua lúc con và chị chơi, chị đã lén lút dùng phép thuật lên người con."
[Bạn đã dùng hết hai giọt nước mắt trong thời gian ngắn, bạn chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.]
Hệ thống nhắc nhở: "[Không thấy đáng tiếc sao?]
"Đáng tiếc cái gì?"
Chúc Gia Âm đóng cửa sổ lại, mặc kệ ánh nắng rạng rỡ ngoài sân. Tâm trạng cô rất tốt, ngáp một cái lười biếng, ngâm nga bài hát rồi đi làm vệ sinh cá nhân.
[Hai điều ước chẳng liên quan trực tiếp gì đến bạn.]
Hệ thống hờ hững nói: [Trong một thời gian ngắn, bạn cũng không có cách nào lấy tiếp nước mắt của tổng giám đốc bá đạo cả.]
"Ai nói không lấy được?"
[Hả?]
Hệ thống hơi kinh ngạc.
[Dựa theo ý kiến của nhà họ Chúc, ngoại trừ dịp lễ Tết hằng năm thì bọn họ không muốn liên lạc thường xuyên với bạn. Mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa bạn và Đoan Mộc Nguyên cũng sẽ nhanh chóng bị Chúc Phi thay thế . . . . . . . . . Trong điều kiện hiện tại, lẽ nào bạn còn cách khác?]
"Chuyện này có gì khó."
Chúc Gia Âm cười hì hì nhổ bọt kem đánh răng, đặt bàn chải xuống, dừng cuộc trò chuyện lại.
"Tôi đương nhiên có kế hoạch giải quyết."
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trước tiên không nói đến những ngày tháng Chúc Gia Âm sống ở nhà mới như thế nào, ở bên nơi khác, Đoan Mộc Nguyên đang nổi nóng.
"Chúc Gia Âm không ở nhà?"
"Không phải không ở nhà, Gia Âm đã quay về nhà của con bé rồi. Con bé là con của nhà khác . . . . . . .
do ban đầu bị ôm nhầm thôi."
Lư Phương thấy cậu chạy đến nhà họ Chúc "chất vấn", vừa kinh ngạc cũng vừa vui mừng.
Bà ta tươi cười, vội vã dẫn Chúc Phi ở trên lầu xuống giới thiệu.
"Nào, đây là em Chúc Phi. Hai đứa sắp là bạn học rồi, làm quen với nhau đi nhé!"
Vừa nói, bà vừa ấn Chúc Phi đã thay đổi phong cách, mặc quần màu hồng nhạt xuống ghế sofa, còn mình thì đi vào bếp lấy đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ.
Người lớn vừa đi, nụ cười tươi, lễ phép trên mặt của Đoan Mộc Nguyên lập tức đã biến mất một nửa, nửa còn lại là tức nghẹn, phẫn nộ và còn có chút tủi thân.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sao Chúc Gia Âm không ở đây?
Vậy hôm nay cậu đến làm gì?
Hai ngày trước, Đoan Mộc Nguyên bị trêu đùa, khóc to một trận, tự thấy mất mặt, lại tức giận nói nhất định sẽ tìm Chúc Gia Âm tính sổ.
Sau khi khóc xong, cậu do dự đợi ở nhà, lại được cha mẹ dạy dỗ phải khoan dung, độ lượng, lấy lý lẽ để thu phục lòng người thì cậu mới can tâm tình nguyện tha thứ rồi đến nhà họ Chúc.
Cậu vốn chuẩn bị một đống ý nghĩ trong đầu, thề phải khiến Chúc Gia Âm ngoan ngoãn xin lỗi, rồi đáng thương năn nỉ xin cậu tha lỗi cho giống như hôm tiệc sinh nhật.
Không! Nhất định phải đáng thương hơn lần đó. Phải xấu hổ,