CHƯƠNG 7: NHẬP HỌC, TÌNH CỜ GẶP LẠI.
Đầu tháng Chín, ánh mặt trời rực rỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dòng người như kiến ở trước cửa trường trung học đứng đầu thực nghiệm Thanh Nhai.
Danh sách tên và danh sách lớp của học sinh mới nhập học được công bố ở trước cổng trường. Dòng người vây quanh xem đông nghịt, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Lớp thực nghiệm năm nay lại giảm chỉ còn một lớp."
"Chỉ là tập trung lực lượng bồi dưỡng những gương mặt nghiên cứu khoa học mới thôi. Cũng bình thường mà nhỉ?"
"Không sao, sợ cái gì. Chỉ cần là con vào được Thanh Nhai, tương lại đều là nhân tài của Thanh Bắc* . . . . .. "
"Duyệt!"
*Thanh Bắc: Ý chỉ đại học Thanh Hóa và đại học Bắc Kinh.
Một cô gái dáng người cao ráo, mặc đồng phục thể dục màu trắng khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, đội mũ lên tránh gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn cột chỉ đường, trực tiếp đi thẳng về một tòa nhà dạy học.
Người này chính là Chúc Gia Âm.
Kiếp trước, từ nhỏ đến lớn, tất cả việc học của cô đều do nhà họ Chúc chi tiền mới đậu.
Nhưng kiếp này, mặc dù ban đầu không thuận lợi, cô chỉ học ở trường bình thường nhưng vẫn thi đậu vào trường cấp ba giỏi nhất của tỉnh.
Với tỷ lệ trúng tuyển một trên mười nghìn, cô đã ở thành học sinh lớp 1 thực nghiệm Thanh Nhai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, tất cả chuyện này không thể không có sự hỗ trợ của hệ thống. Ban đầu, sau khi nói chuyện điện thoại với Đoan Mộc Nguyên xong, cô đã lấy được ba giọt nước mắt. Để đảm bảo việc mình có thể thi đậu vào Thanh Nhai, Chúc Gia Âm đã dùng hết chúng cho bản thân mình.
Nước mắc không thể cho tiền từ trên trời rơi xuống, cũng không thể làm hại người khác, nhưng có thể cải thiện chính mình!
Chúc Gia Âm tách riêng các năng lực ghi nhớ, vật lý, và toán học của mình ra để cải thiện . Cứ như vậy, cô từ một đứa trẻ có tư chất bình thường trở nên xuất sắc, thành tích vượt trội, càng ngày càng ưu tú.
Tiếc là may mắn vẫn kém so với Chúc Phi, thi lên cấp ba chỉ đứng thứ hai, dưới cô ta một bậc.
Tuy cô không gỡ khẩu trang xuống nhưng đôi mắt sáng và đầy sức sống thanh xuân, đáng yêu giữa không gian người qua lại đã thu hút rất nhiều ánh mắt của học sinh mới đến báo danh.
"Nhìn bạn đó kì, là đồng phục trường Ngũ Trung."
"Sao có thể. Cái trường quèn Ngũ Trung năm nay lại có mấy người thi đậu à!"
"Aaaaaaaa Tớ biết, nghe nói cô ta trước kia là nhà họ Chúc . . . . . . . . . . ."
Chúc Gia Âm làm lơ với tất cả lời bàn tán phía sau.
Lúc nãy cô đã nhìn thấy Chúc Phi cũng ở lớp 1. Với thân phận học sinh của Thanh Nhai, có không ít người biết tin đồn về nhà họ Chúc.
Nhưng vậy thì đã sao?
Cô không phải đến tìm Chúc Phi để tranh giành. Mục đích cô đến Thanh Nhai, nói đến cùng vẫn là vì đầy nhanh tiến hành kế hoạch phía Đoan Mộc Nguyên.
Dù sao, hệ thống luôn luôn nhắc nhỏ bản thân, tính mạng là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
Gần bảy rưỡi sáng, Chúc Gia Âm vừa bước vào phòng học lớp 1 thực nghiệm, tìm được chỗ tạm ngồi xuống.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên đi học, mọi người trong lớp đều tùy tiện nói chuyện, không giữ trật tự.
Ở đây Chúc Gia Âm không có bạn học, thành thật hít một hơi sâu rồi bắt đầu lấy sách giáo khoa ở bên ra sắp xếp.
Lúc này, bỗng có người ở phía sau vỗ vai cô.
"Ôi trời, đây chính là người đứng thứ hai của lớp chúng ta, người đẹp Bảng nhãn*!"
*Bảng Nhãn: Người đứng thứ nhì trong tam khôi (Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa) trong kì thi Hội và thi Đình thời phong kiến.
Giọng nói của cô gái đó rất vang, ngay lập tức thu hút mọi người xung quanh nhìn sang.
Chúc Gia Âm quay đầu lại, khẽ nhăn mày.
Người búi tóc củ tỏi này là Sở Mộng, là một trong những bạn thân như hình với bóng của cô ở kiếp trước nhưng sau này đã phản bội và cùng phe với Chúc Phi, bán đứng không ít tình báo của cô.
Đương nhiên theo sự thay đổi của kiếp này, cô ta và Chúc Phi chắc càng thân thiết.
"Tớ đến sớm nhất, bàn ghế ở đây đều do tôi sắp xếp."
Sở Mộng cười nói: "Tớ thấy ngày đầu tiên, cậu nên ngồi phía sau Phi Phi đi! Vừa hay các cậu là người đứng nhất, đứng nhì, có duyên quá . . . . . . ."
Lời của Sở Mộ vô cùng thẳng thắn, rõ ràng, tức thì trong phòng học có tiếng xì xào to nhỏ.
Có lẽ rất nhiều bạn học đều đã câu chuyện tiểu thư xiu xẻo của nhà họ Chúc nhưng mãi chưa thấy nhân vật chính. Bây giờ, tiểu thư giả Chúc Gia Âm và Chúc Phi lại cùng học một lớp, có kịch hay để xem rồi!
Trong lòng Chúc Gia Âm rất bình tĩnh, cô không bỏ lỡ ánh mắt có chút đắc ý của Sở Mộng, cũng đại khái đoán được tại sao cô ta lại làm như vậy.
Chẳng qua do Chúc Phi sắp đặt, muốn ra oai với cô, nhắc nhở cô không thể cạnh tranh với cô ta.
"Không cần, tôi cứ ngồi đây, đợi lát nữa thầy cô sẽ xếp chỗ lại."
Nụ cười huênh hoang của Sở Mộng tắt lịm, trong phòng học có tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Lạnh lùng quá!"
"Ngầu ghê. Khác hoàn toàn với Chúc Phi luôn."
"Cậu nói gì đó. Hai người họ vốn không phải chị em, sau khi đổi vị trí lại thì chỉ là người dưng thôi."
"Nếu là mình, mình không chịu nổi . . . . . . . . . . . à, sao cô ta vẫn mang họ Chúc, không muốn đổi sao?"
Nghe những lời này, trong lòng Sở Mộng hớn hở, khẽ liếc những dụng cụ học tập trên bàn của Chúc Gia Âm.
"Cây bút này là hàng limited của thương hiệu nhập khẩu, không rẻ nhỉ . . . . . . . . . . . Tớ thấy không phải cậu còn dùng tiền của nhà họ Chúc chứ? Nếu đã như vậy, cần gì phải làm bộ dảng vẻ không chào hỏi nhỉ?"
Chúc Gia Âm lạnh nhạt nhìn Sở Mộng: "Cây bút này do tôi tự mua, không được sao?"
"Cậu . . . . . . . . tự cậu . . . . . . . . . . . ."
Sở Mộng mím môi, không cam lòng.
Cô ta và Chúc Phi thân thiết, đương nhiên biết tình hình khó khăn của nhà họ Lưu trước kia, thậm chí có thể nói là rất nghèo.
Cây