CHƯƠNG 8: ĐI NHẦM ĐƯỜNG RỒI.
Bầu không khí trong văn phòng nhất thời ngượng ngùng. Tính khí Lư Phương trước giờ luôn nóng nảy, lập tức bà nhướng mày, định nói vài câu nghiêm khắc để răn đe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm nay, nhà họ Chúc phất lên nhanh chóng, bà ta càng ngày càng có tiếng nói, bất kể là trường học hay bệnh viện gì, công hay tư, có ai muốn mất lòng bà ta đâu?
Vẫn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nói chuyện nhẹ nhàng cũng xem như là ổn, nhưng không ngờ tính tình Chúc Gia Âm lại ngang ngạnh như vậy, nói chuyện không chừa đường lui.
Chúc Phi thấy bà ta lại sắp mắc tật cũ, vội vàng ngăn bà ta lại.
"Mẹ! Hôm nay trời nóng, mẹ cũng đừng tức nữa. Nếu phải chuyển thật, không bằng để thầy Từ bàn bạc với lớp thực nghiệm khác, xem chuyển đến lớp nào tốt hơn . . . . . . . . . . ."
Cô ta nói nhẹ nhàng, thoải mái như vậy, vô cùng uyển chuyển, lộ vẻ rất thông cảm cho sự không hài lòng của Chúc Gia Âm. Thầy Từ nghe thấy thế cũng có cảm tình tốt.
Nhưng Lư Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại vỗ vỗ tay cô ta.
Tất cả chuyện này bà ta làm đều vì muốn tốt cho Chúc Phi, nếu không đặt biệt có mặt ở đây để làm cái gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Danh sách lớp thực nghiệm đã quyết định rồi, lớp khác cũng đã đủ sĩ số, làm gì còn chỗ trống? Huống hồ trong trường cấp ba bởi vì nền tảng không giống nhau, học sinh thay đổi thứ tự xếp hạng cũng rất phổ biến, ở đây chọn ba lấy bốn thì có cái gì cần thiết?"
Nói xong bà ta còn liếc Chúc Gia Âm.
Chúc Gia Âm nghe thấy lời nói mỉa mai của bà ta giống như vớ vẩn, cô khẽ nheo mắt lại.
Ý của bà ta không sai. Trường học cũ của cô không tốt lắm, hiển nhiên, Lư Phương biết lực học của cô nhất định không bằng Chúc Phi, sau này chắc chắn sẽ bị lấy ra so sánh liên tục.
Dù sao Chúc Phi từ nhỏ đến lớn, tiếp nhận điều kiện học tập đều là những thứ tốt nhất, trên người lại có sự che chở của miếng ngọc bội may mắn, lần nào thi cũng có thể phát huy hết 100% thực lực xuất sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù có người thi tốt hơn cô ta nhưng sẽ vì một lí do nào đó mà tụt hạng, vì vậy từ trước đến nay Chúc Phi luôn luôn đứng hạng nhất.
Trừ Chúc Gia Âm, hầu như tất cả mọi người đều đoán như vậy.
Nhưng Chúc Gia Âm lại khinh thường.
Nguyên nhân khác.
Cô biết bí mật trên người Chúc Phi, lại có bàn tay vàng, ai sợ ai chứ?
Hơn nữa, kiếp trước không phải nền tảng không tốt, không thể so sánh được, rõ ràng vì mình rút lui, không thi nữa.
Lư Phương quái gở, Chúc Phi lập tức lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Mặc dù trường Ngũ Trung Gia Âm học không được tốt, nhưng bản thân cậu ấy rất giỏi. Bất kỳ giáo viên nào ở Thanh Nhai cũng đều là những thầy cô trải qua nhiều năm kinh nghiệm, làm người đứng đầu ở lớp 2 thật ra cũng không tồi, ai nói lớp bình thường thì sẽ không tốt chứ?"
"Dì Lư nói phải, chuyện thay đổi xếp hạng rất bình thường. Ở Thanh Nhai, có thể thi bao nhiêu điểm đều là do thực lực, không phải do người ngoài bàn tán."
Chúc Gia Âm ở bên cười lạnh: "Nền tảng tôi kém tôi còn không sợ, vậy cô sợ cái gì?"
"Tớ không sợ, chỉ thấy lúc học thái độ quan trọng hơn. Gia Âm, lỗi lầm giữa hai chúng ta cũng phải do cậu. Lẽ nào cậu không muốn tương lai ba năm ở Thanh Nhai được bình yên sao?"
Chúc Phi nhất thời bị nghẹn họng, ngay lập tức hiện ra vẻ u buồn và tủi thân giống như mình nói vài câu rất đúng nhưng lại bị Chúc Gia Âm oán giận.
"Chuyện này có liên quan đến việc chuyển lớp sao?"
Chúc Gia Âm khinh thường, thẳng thắng xé lớp mặt nạ của cô ta.
"Người xưa nói tâm không phiền thì sẽ sống bình yên. Tôi thoải mái đương nhiên sẽ không nghe thấy mấy lời nhảm nhí đó."
Chuyện này . . . . . . . . . . . . lẽ nào tôi ích kỷ sao?
Chúc Phi giật mình, thậm chí khẽ nuốt nước bọt nhưng vì được giáo dục và giữ hình tượng nên cố gắng kiềm chế lời nói.
Bạn học lặng lẽ vây quanh cửa xem càng ngày càng nhiều, rất nhanh có người nhìn thấy biểu cảm của cô ta, rồi thay cô ta lên tiếng.
"Chúc Gia Âm hơi quá đáng đó."
"Đó là chuyện nhà người ta . . . . . . . . . . . . cảm xúc không tốt cũng rất bình thường mà."
"Nhưng Chúc Phi bị cô ta nói sắp khóc tới nơi rồi . . . . . . . . ."
"Uhm. Cô ta sao có thể như vậy nhỉ. Vừa nhìn là biết Chúc Phi yếu đuối hơn cô ta rồi. Làm sao có thể cãi nhau với cô ta được."
Mỗi câu nói đều truyền đến tai Chúc Gia Âm mà càng ngày càng chói tai, càng ngày càng châm chọc.
Hệ thống cũng phát hiện tâm trạng cô không tốt, lên tiếng an ủi.
[Chuyện này không trách bạn được. Ở đây, tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng bởi ánh sáng may mắn trên người Chúc Phi, cho dù mới gặp thì nhìn thấy cô ta cũng sẽ có thiện cảm hơn.]
Chúc Gia Âm thở dài: "Tôi biết rồi."
Mặc dù nguyên nhân ánh sáng may mắn của Chúc Phi rất đơn giản nhưng không thể loại bỏ nó trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, hiện giờ cô không cần đối chọi gay gắt với Chúc Phi, nhiệm vụ hệ thống giao cho cô là ưu tiên số một, phải lấy được nước mắt của Đoan Mộc Nguyên mới được.
Chúc Gia Âm kiên quyết muốn ở lớp thực nghiệm số 1 cũng bởi vì theo trí nhớ của cô, Đoan Mộc Nguyên kiếp trước cũng học ở lớp 1.
Mặc dù anh ta không cần học kiến thức cấp ba, bình thường cũng phải phải đến trường, chỉ cần có học bạ . . . . . . . . .
Nhưng ở lại lớp 1, có thể có nhiều cơ hội gặp hơn không?
"Chuyện gì đây, chuyện gì đây? Học sinh đi về lớp hết."
Lư Phương thấy trước cửa có nhiều người đứng nhìn, cảm thấy phiền phức, mất kiên nhẫn muốn kéo màn che lại.
"Thầy Từ, thầy nhanh đến lớp quản học sinh lại đi."
Thầy Từ thấy vài học sinh nhìn trộm đi lung tung trên hành lang, ngay lập tức đi