Tâm Di im lặng, đôi mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
Người này là ai? Tại sao lại biết tên của mẹ cô?
Nhưng… tại sao khi gặp ông ấy, cô lại có cảm giác lạ.
Là loại cảm giác thân thuộc giống như những người thân.
“Cô bé! Cô có nghe tôi hỏi gì không?”
“Tôi… Diệp Tâm Ly chính là…”
“Anh hai! Anh ba! Sao hai anh lại tới đây?”
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa khiến mọi người đều đồng thời nhìn về phía đó.
Lý Minh Thành từ bên ngoài đi vào, trên môi nở nụ cười nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng căng thẳng.
Đi vội về phía hai người họ, Lý Minh Thành mỉm cười rồi nhỏ giọng hỏi.
“Uyển Ninh đâu? Tại sao cô ấy lại không ra đón hai anh?”
“Nó bận rồi.
Hôm nay chú không đi làm sao?”
“Anh ba! Hôm nay em xin nghỉ phép để tới giúp vợ em.”
“Ồ! Chú út đúng là rất thương vợ đó nha.”
Lời khen này nếu nghe kĩ thì lại chính là một lời châm chọc.
Có một số bí mật, Tô Dĩ Thiên vốn biết rất rõ nhưng lại lười lật mặt.
Chẳng hạn như là chuyện… ngoại tình…
Đôi mắt mưu mô của Lý Minh Thành khẽ híp lại.
Quay sang nhìn Tiêu Lệ và Tâm Di, ông ta lạnh giọng nói.
“Ở đây không có chuyện của hai người, đi làm việc đi.”
Tiêu Lệ và Tâm Di nhìn nhau rồi cũng cúi đầu rời đi.
Nhìn thấy hai cô gái đã đi mất, Lý Minh Thành mới buông một hơi thở dài.
“Chú út à! Chú sao vậy? Sao lại có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó vậy?”
Tô Dĩ Thiên lên giọng hỏi.
Lý Minh Thành nhíu mày, giấu đi sự thù địch bên trong đôi mắt rồi cười cười trả lời.
“Chả là lúc nãy suýt chút nữa là tông phải người ta nên em hơi giật mình thôi.”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng chú đang có tật giật mình đó chứ.”
“Anh ba à! Anh thật là biết đùa.”
“Hừm! Quá khen.”
Rõ ràng là có điều gì đó không ổn.
Tô Dĩ Đông nhìn theo bóng lưng của Tâm Di, trong đầu lại hiện lên dáng người của ai đó.
Cô gái trẻ năm đó, đã cùng ông có một đêm mặn nồng.
Cô gái đó cũng có dáng người hao hao giống như cô.
Cô gái đó, là Diệp Tâm Ly.
Bây giờ, cô gái đó đã trở thành vợ của ông, cũng đã ở bên cạnh ông suốt bao nhiêu năm trời.
Vậy nhưng… ông lại không thể tìm lại được dáng vẻ của cô ấy trên người của vợ mình.
Rốt cuộc là tại sao, bản thân ông cũng không thể trả lời được.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, ông lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.
Tô Dĩ Thiên thu hết sự suy tư của anh trai mình vào tầm mắt.
Cầm tách cà phê lên hớp lấy một ngụm, ông giấu đi nụ cười lạnh của mình.
Bí mật mà ông nắm giữ suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi.
“Anh hai! Anh sao vậy?”
“À! Không sao, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Vậy đã nghĩ ra chưa?”
“Em có ý gì?”
“Em thì có thể có ý gì chứ.
Chẳng qua là đang thắc mắc một chuyện.
Cô gái nhỏ đó và chị dâu… tên của hai người họ giống nhau quá nhỉ.
Diệp Tâm Ly… Diệp Tâm Di… Wow! Ai không biết còn tưởng rằng họ là hai mẹ con