Tám giờ tối…
Nhà hàng Hướng Dương…
Lý Minh Thành ngồi đó, đôi mắt chìm trong vẻ suy tư.
Mười hai năm trước, Tô Dĩ Thiên tình cờ nghe được bí mật của ông ta, một bí mật mà nếu bị phanh phui thì ông ta sẽ mất tất cả.
Vì lo lắng bí mật bị lộ tẩy, ông ta đã âm thầm cho người đuổi giết anh vợ của mình.
Nhớ năm đó, Tô Dĩ Thiên bị đám người của Lý Minh Thành truy sát, giữa đêm đông tối mịt, một người chạy một đám người đuổi theo.
Tô Dĩ Thiên lúc đó đã bị thương, bị đám côn đồ đuổi đến một cây cầu rất cao.
Từ trên nhìn xuống, nước chảy cuồng cuộn, dòng nước chảy siết có thể cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Bị dồn đến đường cùng, Tô Dĩ Thiên liều mạng nhảy xuống.
Đám côn đồ nhìn thấy ông bị nước cuốn trôi, nghĩ là không sống được nên bỏ đi.
Lý Minh Thành cũng cho người tìm kiếm nhưng không thấy, cứ tưởng là bị trôi dạt ra biển nên ông ta cũng không tiếp tục truy tìm nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, những tưởng bí mật đó đã theo Tô Dĩ Thiên xuống dưới suối vàng.
Nào ai có ngờ tới, ngày hôm nay, Tô Dĩ Thiên lại bình an khoẻ mạnh mà quay về.
“Minh Thành! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Liêu An ngồi bên cạnh, lo lắng đến run rẩy.
Bà nắm lấy cánh tay của người bên cạnh mà hoảng hốt truy hỏi.
Chuyện này nếu như đổ vỡ, thì không phải chỉ có bà và Lý Minh Thành mà cả con gái của bà cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lý Minh Thành nhìn vẻ mặt lo lắng của Liêu An thì chỉ biết thở dài.
Cầm lấy bàn tay đang run rẩy kia mà an ủi.
“Đừng sợ! Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng nhất định sẽ bảo vệ cho em và Gia Di.”
“Anh nghĩ… Tô Dĩ Thiên… hắn ta… hắn ta có nhận ra Diệp Tâm Di hay không?”
“Anh không chắc! Nhưng theo thái độ của hắn thì… hình như là nhận ra rồi.”
“Vậy… Vậy lỡ như hắn nói với Tô Dĩ Đông thì sao?”
“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Trước khi hắn nói, anh nhất định sẽ đưa Diệp Tâm Di biến mất khỏi nơi này.”
Liêu An vẫn không thể giảm bớt được sự lo lắng trong lòng mình.
Lý Minh Thành chỉ có thể tiếp tục an ủi.
“Liêu An! Em nhất định phải tin anh.
Gia Di là con gái của chúng ta, dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ bảo vệ nó chu toàn.”
Bên ngoài cánh cửa, Tô Gia Di bỗng dưng chết lặng.
Cô đang cùng vài người bạn thân đi ăn ở nhà hàng này.
Lúc nãy đi ngang qua, vừa hay đúng lúc phục vụ mang thức ăn vào cho nên qua kẽ hở, cô nhìn thấy mẹ của mình.
Vốn định vào trong để chào hỏi, nào ngờ còn chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện với nhau.
Vì tò mò nên cô mới đứng đó để nghe ngóng, ai ngờ lại nghe được một chuyện hết sức hãi hùng.
Sau một lúc thẫn thờ, Tô Gia Di đẩy cửa đi vào trong.
“Mẹ! Hai người… Hai người đang nói gì vậy? Con… con là con gái của ai hả?”
Liêu An và Lý Minh Thành đều cùng lúc nhìn về phía cô.
Bắt gặp ánh mắt hoảng loạn đó, hai người cũng bắt đầu sợ rồi.
Người ta nói, con người chúng ta có thể tàn nhẫn ra tay với bất kỳ ai nhưng ngàn vạn lần lại không thể xuống tay với người mà mình đã sinh ra.
Cũng giống như thế, Lý Minh Thành và Liêu An có thể tổn hại tất cả những người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể tổn thương con gái mình.
Đẩy ghế đứng dậy, Liêu An đi vội ra đóng chặt cửa.
Quay lại nắm tay Tô Gia Di, bà nhỏ giọng hỏi.
“Di Di! Sao con lại ở