“Chú nhỏ?”
Tâm Di bất động, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn người trước mặt.
Trong kí ức của cô, cô từng có một ông chú nhỏ.
Ông ấy đối với cô và mẹ, thật sự rất tốt.
Kí ức trôi dạt về một miền xa xôi trong hồi ức.
Tâm Di nhớ lại năm cô mười ba tuổi, cô và mẹ của mình bị mẹ của Lục Tuyết Vân đuổi ra khỏi nhà.
Hai mẹ con đành đến một làng chài nhỏ, nương nhờ vai sự giúp đỡ của dân làng mà sống sót.
Trong một lần cùng mẹ đi câu cá, hai mẹ con lại vô tình cứu được một người đàn ông.
Sau khi được dân làng tận tình chạy chữa, ngủ đó cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô lúc đó cũng không biết, giữa cô và ông ấy có mối quan hệ gì, chỉ biết mẹ bảo cô gọi ông ấy là chú nhỏ.
Những ngày sau đó, cô lại có thêm một người thân khác họ.
Ba người cùng nhau trải qua những chuỗi ngày thật bình yên.
Lúc đó, Tâm Di chỉ biết ước, giá mà cô và mẹ có thể sống như thế đến cuối đời thì thật tốt.
Vậy nhưng ông trời lại không chiều theo ý người.
Ba tháng sau, Lục Đình Phong đến đón hai mẹ con trở về.
Cô và chú nhỏ cũng từ lúc đó mà chia ly.
Cô trở về nhà họ Lục, còn ông chú nhỏ ấy đã đi đâu cô cũng không biết.
Được hơn hai năm sau thì mẹ cô qua đời.
Tâm Di rời khỏi nhà của Lục Đình Phong, một mình tự sống.
Đã vô số lần cô muốn tìm lại chú nhỏ, vậy nhưng cô lại không có bất cứ một tin tức nào nên đành buông xuôi.
“Tâm Di! Con đã nhớ lại chưa?”
“Chú… Chú thật sự là chú nhỏ sao?”
Tô Dĩ Thiên gật đầu.
Đưa tay vào túi quần, ông lấy ra một chiếc vòng ngôi sao.
“Đây là chiếc vòng mà con tặng cho chú.
Con còn nhận ra nó không?”
Đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe.
Tâm Di bối rối đưa tay ra cầm lấy chiếc vòng.
Im lặng một lúc, khoé mắt cô sao lại cay cay.
Ngẩng mặt lên nhìn ông, cô nghẹn giọng hỏi.
“Chú… Chú là chú nhỏ của con thật sao?”
“Là chú nhỏ đây!”
“Chú nhỏ…”
Tâm Di bật khóc, cô kích động nhào tới ôm lấy ông.
Từ lúc mẹ cô mất, cô chỉ còn lại một mình lẻ loi trên đời này.
Bây giờ, ông trời thương xót, cho cô gặp lại ông chú nhỏ, cô đã không còn cô đơn nữa rồi.
Tô Dĩ Thiên đưa tay lên vỗ về cô.
Ông cũng xúc động đến không kiềm được nước mắt.
“Con ngoan! Thời gian qua, để con chịu khổ rồi.”
“Gặp được chú, thật tốt.
Tâm Di không còn một mình cô đơn nữa rồi.”
“Ừm! Có chú ở đây rồi, từ nay về sau, con không còn một mình nữa, chú sẽ làm chỗ dựa cho con.”
Buông người trước mặt ra, Tâm Di vẫn nghẹn ngào vỡ oà trong sự vui sướng.
Tô Dĩ Thiên đưa tay lau nước mắt cho cô cháu gái rồi nhỏ giọng mắng cô.
“Đã lớn ngần ấy rồi mà cái tính khóc nhè vẫn không bỏ.”
“Con có khóc nhè đâu.
Tại gặp lại chú con vui quá thôi.”
“Được rồi! Không khóc nữa.
Chú nhỏ đưa con về nhà.”
“Dạ!”
Tâm Di lên xe của ông chú nhỏ.
Tô Dĩ Thiên khởi động xe rời đi.
Chỉ là hai người họ lại không biết, Tô Uyển Ninh từ đằng xa đã nhìn thấy mọi chuyện.
“Tâm Di… Là con gái của anh và chị dâu sao?”
[…]
Đã tám giờ tối, Tống An Hạo vẫn còn đang phải suy nghĩ giải quyết chuyện của tập đoàn Bạch thị.
Chi nhánh ở Thụy Sĩ lại đột ngột xảy ra chuyện.
Xưởng sản xuất vải vô duyên vô cớ lại bị cháy, gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.
Vẫn còn may là không có ai bị thương vong.
Nhưng toàn bộ nhà máy sản xuất, hầu như đều