Ân ân oán oán, đều là nợ nần của đời trước.
Nếu đã là nợ nần của người đời trước thì lấy đâu ra lí do để bắt người đời sau phải hứng chịu hậu quả.
Nếu như có thể trả mối thù năm xưa nhưng lại khiến cho cháu gái của mình đau khổ vậy thì còn có nghĩa lí gì nữa hay không.
Người mất cũng đã mất, nhưng người sống thì vẫn phải sống tiếp.
Dùng nỗi bất hạnh của người đã mất để lấy đi nước mắt của người còn sống, vậy thì quá là nhẫn tâm đi.
Huống hồ gì, đó chỉ là hai đứa trẻ, bọn chúng vốn chưa từng biết đến những ân oán trước đây.
Tâm Di im lặng, đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn ông.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nói.
“Cậu đã không được hạnh phúc… Vậy thì cậu sẽ đánh đổi mọi thứ để cháu gái của cậu được hạnh phúc.”
“Cậu à…”
“Hai đứa gặp được nhau cũng đã là có duyên có nợ.
Người ta có câu nói, ép dầu ép mỡ chứ ai lại nỡ ép duyên.
Chia cắt uyên ương là một chuyện tội lỗi, cậu gánh không nổi đâu.”
Lâm Tịch Y đứng đó, nghe rõ từng lời mà con trai mình nói thì trong lòng cũng cảm thấy ray rứt.
Cũng là do bà suy nghĩ không thấu, chỉ nung nấu ý định trả thù mà lại không nghĩ đến những an bài của số phận.
Để bây giờ nhìn cháu gái đau lòng mà bản thân mình lại cũng chẳng thấy an tâm.
Chậm rãi đi đến bên cạnh con trai mình, bà nói.
“Cậu con nói đúng đó.
Nếu đã là duyên nợ thì dù có cách trở thế nào cũng sẽ về bên nhau thôi.”
“Tiểu Di! Hy vọng duy nhất của cậu bây giờ chính là mong con sẽ luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
“Bà! Cậu… Con… Con cảm ơn hai người.”
“Được rồi được rồi! Đừng khóc nữa, mau đi đi.
Nếu còn ở đây khóc lóc thì lát nữa thằng nhóc đó sẽ chết cóng mất.”
Tâm Di mỉm cười nhưng hai hàng nước mắt vẫn cứ rơi.
Cô cúi đầu chào hai người lớn tuổi trước mặt rồi không chút chần chừ mà chạy đi.
Diệp Thanh và Lâm Tịch Y đứng đó, ánh mắt nhẹ nhõm nhìn theo bóng lưng cô.
“Con đã suy nghĩ kĩ rồi sao?”
“Con cũng không biết nữa mẹ à.
Chỉ là nhìn thấy con bé khổ sở như thế này còn quả thật là không đành lòng.”
“Diệp Thanh…”
“Con vất vả bao nhiêu năm để lên kế hoạch trả thù… vậy mà lại bị nước mắt của hai đứa trẻ làm cho chùn bước.
Mẹ à, có phải là con sai rồi không?”
Lâm Tịch Y mỉm cười dịu dàng.
Ánh mắt ấm áp nhìn cậu con trai của mình rồi nói.
“Con không sai! Nếu như trả được thù mà lại khiến người thân bên cạnh đau khổ, vậy thì con có vui nổi hay không?”
Diệp Thanh nhìn mẹ của mình, đôi mắt âm trầm ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi bật cười.
“Mẹ nói đúng! Chúng ta đã không thể hạnh phúc, vậy thì càng phải cố gắng để con bé có được hạnh phúc mới đúng chứ.
Huống hồ gì… con nghĩ… chúng ta đã sớm đòi lại được món nợ ấy rồi.”
Bao nhiêu năm qua, có lẽ Bạch Chí Thanh cũng không có ngày nào được yên ổn.
Chắc hẳn là trong lòng ông ấy đã phải chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm rất nhiều.
Hơn nữa, Diệp Thanh nghĩ rằng, Bạch Tuyết Lam ở trên trời có linh thiêng thì cũng sẽ không muốn ông tiếp tục đắm chìm trong thù hận nữa.
“Mẹ à! Bao nhiêu năm sống trong thù hận, con cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Chúng ta… Chúng ta có thể dừng lại chưa?”
“Tất nhiên rồi! Chuyện quan trọng bây giờ chính là phục hưng lại Diệp gia và cố gắng bù đắp lại những thiệt thòi mà Tiểu Di đã phải chịu đựng suốt những năm qua.”
[…]
Chiếc xe sang trọng dừng lại bên lề đường.
Bác tài xế đứng tuổi quay lại nhìn cô chủ nhỏ rồi hỏi.
“Cô chủ! Tôi ở đây đợi cô!”
“Không cần đâu! Chú Lâm, chú cứ về trước đi.”
“Vậy… Cũng được! Khi nào cô chủ muốn về thì cứ gọi cho tôi.”
“Con biết rồi.”
Tâm Di mỉm cười gật đầu với chú Lâm rồi mở cửa xe bước xuống.
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh ngồi gục đầu trong bộ dạng rất nhếch