Sáng hôm sau…
Tâm Di mệt mỏi xoay người thức giấc.
Cả đêm qua cô bị anh dày vò đến bây giờ toàn thân đều ê ẩm.
Mở mắt ra nhìn quanh, người bên cạnh đã sớm không còn ở đó nữa.
Bước xuống giường lấy chiếc váy ngủ, cô vội vã khoác lên người.
Đi ra khỏi phòng, cô lại nhìn thấy anh đang loay hoay nấu bữa sáng.
Bao lâu nhỉ… cô cũng không nhớ nữa.
Chỉ là cô cảm thấy nhớ dáng vẻ này của anh rồi.
Bước thật chậm đi về phía anh, cô dang tay ôm lấy thân người cao cao ấy.
Nép đầu dựa vào lưng anh, cô khẽ nhắm mắt rồi nở một nụ cười.
Giá như cảm giác bình yên này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
An Hạo vừa chiên trứng vừa nhỏ giọng hỏi cô.
Tâm Di ôm chặt anh thêm một chút rồi khẽ trả lời.
“Em đói…”
“Vậy em đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”
“Ưm… cho em ôm anh thêm một chút.”
Cô sợ… sợ buông anh ra rồi thì sẽ không thể ôm anh nữa.
Một lần xa nhau là ngàn lần nhung nhớ, một lần chia cách là một lần đau.
Cảm giác đó, cô chẳng muốn thử thêm một lần nào nữa đâu.
Ôm anh một lúc, cô mới chịu đi vào phòng vệ sinh.
Đến khi cô trở ra, mọi thứ đã được anh bày biện hết trên bàn.
Đặt ly nước ấm xuống, anh dịu dàng nhìn cô rồi mỉm cười.
“Ngồi xuống ăn sáng đi.”
Tâm Di gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
Nhìn những món ăn đơn sơ trên bàn, bất giác cô lại thấy ấm lòng.
Nhớ lại những ngày tháng bình dị đó, nơi khoé mắt bỗng chốc lại cay cay.
“Em sao vậy? Đau ở đâu sao?”
“Không có! Chỉ là em nhớ lại những ngày tháng trước đây… bình yên biết mấy.”
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi gì chứ! Những chuyện đó vốn dĩ không liên quan gì đến anh.”
Chuyện của thế hệ trước, anh và cô nào có thể ngăn được.
“Thôi! Đừng nhắc nữa, em mau ăn đi, nguội hết bây giờ.”
“An Hạo! Chuyện của công ty…”
“Anh và Khải Phong vẫn đang cố gắng để giải quyết.”
“Chuyện đó… là do cậu của em làm.”
“Anh biết! Anh cũng có thể hiểu được mà.”
“Xin lỗi! Để em thử cố gắng thuyết phục cậu bỏ qua chuyện này xem sao.”
“Không cần đâu! Nếu làm vậy có thể khiến ông ấy vơi đi hận thù thì cũng không sao.”
“Sao lại không sao chứ?”
“Chỉ cần ông ấy không bắt em đi nữa là được rồi.
Tâm Di, đối với anh em quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.”
Chỉ cần không bắt anh và cô xa nhau, cái giá phải trả dù có đắc thế nào thì anh cũng bằng lòng.
“Ông xã… Vất vả cho anh rồi.”
“Không sao! Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh,.
vất vả thế nào anh cũng chịu được.”
“Anh mau ăn đi, chắc là còn phải tới Bạch thị để giải quyết những chuyện rắc rối kia.”
“Ừm! Em cũng mau ăn đi.”
Cô gật đầu mỉm cười nhìn anh.
Hình như là anh ốm đi rồi thì phải.
Gương mặt điển trai giờ có chút hốc hác, hình như là còn có vẻ hơi già đi.
Chắc chắn là những ngày qua, anh đã rất mệt mỏi.
Ăn xong bữa sáng, cô tiễn anh ra khỏi nhà.
Trước khi rời đi, anh ôm cô thật chặt, nhỏ giọng dặn dò cô vài chuyện rồi lên xe rời đi.
Nhìn theo chiếc xe anh cho đến khi khuất bóng, cô mới lẳng lặng xoay người đi vào trong.
“Tâm Di…”
Nghe có người gọi tên mình, cô quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy người đó, cô bỗng nhiên giật mình.
“Tiêu Lệ… sao chị lại đến đây?”
Tiêu Lệ dừng xe rồi bước xuống.
Đi tới trước mặt cô, cô ấy khẽ kêu lên.
“Cả tuần nay em không đi làm, chị thấy nhớ và lo cho em nữa.”
“Sao chị biết em ở đây?”
“Là bà chủ nói cho chị biết đó.”
“Chị vào nhà ngồi trước đi rồi chúng ta lại nói tiếp.”
“Được!”
[…]
“Em vẫn chưa nghĩ thông sao?”
Đặt dĩa cơm trứng xuống trước mặt cậu, cô nhỏ giọng hỏi.
Từ sau khi biết được sự thật đó, Lý Hải Minh đã không về nhà.
Sợ cậu gặp nguy hiểm nên cô đã đưa cậu về đây.
Lý Hải Minh nhìn dĩa cơm trứng trước mặt, cậu vẫn im lặng không nói một câu nào.
Mỹ Mỹ nhìn cậu thật lâu, cô lắc đầu rồi khẽ thở dài.
“Em cứ như vậy thì mẹ của em biết phải làm sao đây?”
“Vậy chị nói xem… em có thể làm gì được đây?”
Nghe cậu trả lời, Mỹ Mỹ cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Dẫu sao thì chịu nói chuyện vẫn còn tốt hơn là cứ im lặng không nói gì.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, cô nhỏ giọng nói.
“Em có thể làm chỗ dựa cho mẹ của em.”
“Chỗ dựa sao?”
“Đúng vậy! Em