Hạ Liêu An bỗng chốc sững người, đến cả việc phản ứng mà bà cũng quên mất.
Diệp Tâm Ly còn có một má nhỏ và một người em trai nữa sao… Tại sao bà lại không biết chuyện này?
Nếu như Tô Dĩ Đông đã biết, vậy thì bí mật của bà…
Tô Dĩ Đông im lặng quan sát biểu cảm của vợ mình.
Nhìn thấy bà không có phản ứng gì, ông lại nói tiếp.
“Sao vậy? Chẳng lẽ em không biết chuyện này sao?”
“Em… Em… Em từng bị tai nạn nên… nên có rất nhiều chuyện em đều không nhớ được.
Dĩ Đông anh cũng biết chuyện đó mà.”
Tô Dĩ Đông gật đầu, quả thật là ông cũng biết chuyện đó.
Nhưng nhìn biểu cảm của người trước mặt, ông đoán chắc là có chuyện gì đó không ổn.
Đặc biệt là khi ông nhắc đến Diệp Tâm Di…
“Dĩ Đông! Sao tự dưng anh lại hỏi những chuyện này?”
“À… Chuyện là anh có qua lại với một người mà mãi đến tận bây giờ, anh mới biết danh tính của anh ta.
Cũng là biết anh ta là con riêng của ba em.”
“Là vậy sao?”
“Ừm! Ngày mai anh ta sẽ mở một bữa tiệc nhỏ và cũng mời anh đến dự.
Nhân dịp này, anh giúp em nhìn lại người thân có được không?”
“Không được!”
Hạ Liêu An hét lên, ánh mắt hoảng loạn quay lại nhìn chồng của mình.
Bà vốn dĩ không phải Diệp Tâm Ly.
Những thứ mà bà có được ngày hôm nay, đều là nhờ vào cái tên Diệp Tâm Ly đó.
Bây giờ, nếu như phải gặp người của Diệp gia, thân thế của bà chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Đến lúc đó… không chỉ có bà, mà cả Tô Gia Di và Lý Minh Thành đều sẽ gặp rắc rối.
Nhìn thấy phản ứng gay gắt của vợ mình, Tô Dĩ Đông chỉ khẽ nhếch môi cười.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ đó, ông không mặn không nhạt mà hỏi.
“Tại sao em lại kích động như vậy? Hay… em có bí mật gì không muốn để người khác biết?”
“Khô… không có! Dĩ Đông à… Em… em chỉ chỉ là không… không muốn gặp lại họ thôi.”
“Không được! Người đó là đối tác quan trọng của tập đoàn.
Anh ta đã mời thì anh không thể không tới.
Huống hồ gì nếu hai người nhận lại nhau thì sẽ rất có lợi cho Tô thị.”
“Nhưng… e…em không muốn…”
“Em chuẩn bị cho tốt, chúng ta nhất định phải đi.”
“Dĩ Đông…”
“Cứ quyết định vậy đi.”
Nói xong, ông đứng dậy xoay người đi ra khỏi phòng.
Hạ Liêu An đứng đó, đôi mắt chết lặng nhìn theo bóng lưng của người kia.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc hết sóng lưng, linh cảm của bà nói rằng, Tô Dĩ Đông chắc chắn là đã biết chuyện gì đó.
Chỉ là bà lại không đoán được, rốt cuộc là ông đã biết chuyện gì và biết được bao nhiêu mà thôi.
Lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn, Liêu An nhấn nút gửi rồi thấp thỏm chờ đợi.
[…]
Tâm Di từ nhà của Diệp Thanh trở về, vừa mở cửa đi vào thì liền nhìn thấy anh đang ngồi dưới hiên nhà.
Đi vội vào trong, cô cẩn thận khoá cổng rồi chạy về phía anh.
“An Hạo! Anh sao vậy hả?”
Ngồi xuống bên cạnh anh, cô lo lắng hỏi.
An Hạo quay sang nhìn cô, trong đôi mắt là vô số những cảm xúc lẫn lộn chẳng thể gọi tên.
Mọi chuyện anh vẫn đang âm thầm tra xét, khi chưa có kết quả chính xác, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô biết chuyện này.
Cố gắng gượng ra một nụ cười, anh nhẹ giọng trả lời cô.
“Anh không sao! Chỉ cảm thấy có chút mệt.”
Tâm Di im lặng, chăm chú quan sát