Tâm Di nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt thẫn thờ.
Cô không tin, tuyệt đối sẽ không tin đâu.
An Hạo nhìn biểu cảm kích động của cô, anh liền cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đây chỉ mới là nói thôi, nếu như… nếu như có bằng chứng xác thực… vậy thì cô sẽ như thế nào đây.
Đi vội về phía trước, anh kéo cô ôm vào lòng mình.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lên mái tóc cô.
Cố gắng dùng ngữ điệu dịu dàng nhất, anh nói.
“Tâm Di… Em bình tĩnh lại đi.
Nghe anh nói… nghe anh nói đây.”
Tâm Di ở trong lòng anh, hai bàn tay run rẩy nắm chắt lấy áo anh.
Với cô bây giờ, mọi thứ thật đáng sợ.
Cô ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ đến, mối quan hệ của anh và cô lại đi vào một ngõ cục.
“Tâm Di… Đây không phải sự thật.
Đây… chỉ là chuyện của một người bạn của anh thôi.”
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh liền lên tiếng giải thích.
Nhưng bất kể anh có nói gì thì cũng không thể xoa dịu được cô.
Bàn tay mềm mại khẽ đưa lên lau vội nước mắt.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi nghẹn ngào hỏi.
“Có thật không? Đây… Thật… thật là chuyện của bạn anh sao?”
“Ừm! Thật!”
“Anh… Anh không được lừa em…”
“Anh không lừa em.
Cậu ấy hỏi anh nếu như đổi lại là anh, anh sẽ cảm thấy như thế nào.”
“Vậy bây giờ… anh thấy thế nào?”
“Đau… Đau lắm.”
“Tống An Hạo! Nếu như đây là sự thật, chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống thì em… nhất định sẽ không cho anh có cơ hội tìm thấy em đâu.”
Đó là lời nói thật, lời nói được thốt ra từ trong đáy lòng cô.
Nếu như hai người thật sự có huyết thống, vậy thì mối quan hệ này là sai trái, là ngược lại với luân thường đạo lý, là loại quan hệ tình cảm bị người đời cười khinh.
Cô không muốn, không muốn như thế này.
Nhưng… nếu đó là sự thật, cô sẽ biến mất, sẽ vĩnh viễn không bao giờ để ai tìm được mình nữa.
Thà là mai danh ẩn tích, thà là một mình ôm hết những đau thương mà trốn tránh cả đời chứ ngàn vạn lần cô cũng không muốn để anh tổn thương.
Ôm chặt cô trong vòng tay của mình, anh khẽ nhắm mắt lại.
Ngay lúc này đây, anh chỉ hy vọng… hy vọng rằng chuyện mà Tô Gia Di đã nói chỉ là xảo biện.
Hy vọng Hạ Nguyên sẽ tìm được thứ gì đó, thứ gì đó có thể khiến anh bình tâm…
Đêm hôm nay là một đêm khó ngủ.
Tâm Di nằm trên giường, quay lưng về phía anh.
Cô khép hờ mí mắt, vờ như bản thân mình đã chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ là lúc này đây, trong lòng cô là cả một bầu trời giông bão.
An Hạo biết cô chưa ngủ nhưng lại cũng chẳng dám hỏi cô.
Bây giờ đây, trong lòng cả hai người đều đang có những cảm xúc của riêng mình.
Anh không muốn gọi cô hoặc là nói… anh không dám đối diện với cô.
Bởi vì trước khi anh biết rõ chân tướng mọi chuyện, thì mỗi một việc làm của anh đều có thể sẽ tổn thương đến cô ở những ngày tháng sau này.
Vậy nên bây giờ cứ như vậy đi đã.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, An Hạo ngồi dậy nhìn vào màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến.
Nhìn thấy cái tên đó, anh nửa muốn nghe nửa lại không dám nghe.
Cuối cùng thì vẫn là anh nhấc máy.
Đầu dây bên kia, Hạ Nguyên nhỏ giọng nói với anh.
“Tổng giám đốc! Tất cả thông tin tôi đã gửi qua mail cho anh rồi.”
“Anh làm tốt lắm.”
“Vậy… tôi xin tắt máy.”
“Được! Hạ Nguyên… Cảm ơn anh.”
Nói rồi, anh liền ngắt điện thoại.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, đi về phía chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Khởi động máy tính, anh đăng nhập vào địa chỉ email của mình.
Nhìn thấy thư dưới tên của Hạ Nguyên, anh chần chừ một lúc rồi mới nhấn vào.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chậm rãi đọc những hàng chữ trên kia.
Cả một quá trình dài, anh đều ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
“Bạch Tuyết