Tiêu Lệ bị anh quát như thế, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ mà đứng dậy.
Cố gắng để đi ra ngoài, cô đưa tay lên lau đi hai giọt nước vừa mới rơi ra.
Không sao! Chỉ là người dưng thôi mà, có gì đáng để khóc đâu.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô trượt dài trên tường rồi ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai tay ôm gối, cô vùi cả gương mặt say đỏ của mình vào giữa hai gối rồi cứ thế mà ngồi im lặng.
Lúc nãy ở trong phòng tắm, cô trượt chân ngã nên cổ chân cũng trật mất rồi.
Giờ ngồi đây mới cảm thấy đau.
Nhưng có lẽ là đau lòng nhiều hơn…
Sau khi Tiêu Lệ ra ngoài, Diệp Thanh tức giận đóng cửa thật mạnh tay.
Nhìn lại mớ hỗn độn trước mặt, anh thật sự là giận đến mất cả kiểm soát rồi.
Trên đời này, người dám đối xử với anh như thế, chắc chắn là chỉ có một mình cô gái tên Tiêu Lệ này mà thôi.
Với tay vặn vòi nước lớn hết cỡ, anh tắm rửa sạch sẽ, rửa luôn cả cái sàn rồi mới thay bộ đồ ngủ và đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Tiêu Lệ co ro ngồi đó, tự dưng lại cảm thấy có chút tội lỗi.
Hình như là lúc nãy, bản thân anh đã hơi nặng lời rồi.
Bước thật chậm về phía cô, anh nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi! Tôi hơi nặng lời.”
Tiêu Lệ ngồi đó im lặng không trả lời.
Mà hình như là… cô ngủ rồi thì phải.
Ngồi xổm xuống trước mặt cô, Diệp Thanh khẽ đưa tay lay lay gọi cô dậy.
Kết quả đúng là cô ngủ mất rồi.
Khẽ thở dài một hơi, anh nhìn cô rồi nói.
“Kiếp trước là tôi mắc nợ cô có đúng không?”
Nói rồi, anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy đi về phía giường ngủ rồi đặt cô nằm xuống.
Nhìn thấy quần áo trên người cô đã ướt, anh dùng điện thoại nội bộ gọi xuống quầy lễ tân.
“Cô mang một bộ quần áo nữ lên đây cho tôi.”
Dặn dò xong anh liền cúp máy.
Quay đầu lại nhìn cô, anh thấy một giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên mí mắt kia.
Rồi trong vô thức, Diệp Thanh cứ thế mà đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
[…]
Sáng hôm sau…
Tiếng chuông điện thoại đeo lên khiến Tiêu Lệ giật mình.
Đưa tay lên với lấy chiếc điện thoại trên bàn cô vội vã nhấn nút nghe.
“Alo!”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Tâm Di lặng người, cô gần như không tin được những gì vừa xảy ra.
Rõ ràng là cô gọi cho Diệp Thanh, vậy nhưng tại sao đầu dây bên kia lại là giọng của phụ nữ.
Suy nghĩ một chút cô bỗng giật mình.
Đêm hôm qua, Diệp Thanh đã đưa Tiêu Lệ về nhà.
Vậy giọng nói lúc nãy có phải là tiêu lệ hay không.
“Chị Tiêu Lệ… có phải là chị không?”
“Ừm… là chị đây.
Tâm Di, có chuyện gì mà em lại gọi sớm vậy?”
“Cái đó… Tại sao chị lại nghe điện thoại của cậu em.”
Câu nói của Tâm Di khiến Tiêu Lệ giật mình.
Đưa điện thoại lên nhìn, cô mới hoảng hốt.
Đây… Đây không… Không phải là…
Còn chưa kịp hoàn hồn, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng của Tâm Di.
“Tiêu Lệ! Chị còn ở đó không?”
“Chờ… Chờ … chị đây.”
“Chị… đang ở cùng với cậu em sao?”
“Chờ… Chờ… chị một chút.”
Nói rồi, cô lập tức cúp máy.
Thật là muốn cắn lưỡi chết cho rồi.
Cơ mà đây là đâu… Tại sao cô lại ở đây… còn có… điện thoại của Diệp Thanh… tại sao… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Diệp Thanh một thân quần áo chỉnh tề đi ra từ phòng tắm.
Tiêu Lệ ngồi trên giường, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Cô… không phải mơ đúng không…
“Cô tỉnh rồi sao?”
Đi về phía cô, anh nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Lệ vẫn còn chưa kịp thích ứng nên vẫn cứ ngẩn người nhìn anh.
Thấy cô không trả lời, anh hỏi lại lần nữa.
“Cô không sao đó chứ?”
“Tôi… Tôi không… Không sao.
Nhưng mà tại sao… Tôi lại ở đây?”
“Cô nhớ lại xem.”
“Ha… Hả??”
“Đêm qua cô say, là tôi đã đưa cô về đây.”
“Đây là nhà anh sao?”
“Không! Là khách