Mười một giờ đêm…
Chia tay Tô Dĩ Đông và Tô Dĩ Thiên ở trước cửa quán bar, Diệp Thanh một mình chầm chậm lái xe về nhà.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, anh đưa tay bật lên bản nhạc buồn mà mình yêu thích rồi an tĩnh lái xe rời đi.
Bầu trời đêm hôm nay thật an tĩnh, đến cả phố phường cũng đã xoay mình chìm vào giấc ngủ say.
Có lẽ, chẳng có mấy ai còn thức giống như anh đâu.
Đôi mắt điềm tĩnh quan sát đường phố lúc về khuya, vắng lặng và tĩnh mịch.
Đôi lúc, anh thật sự thích sự im lặng như thế này, thật yên bình, thật thoải mái.
Ít nhất là nó giúp cho con người ta có thể sống thật với cảm xúc của chính mình.
Ngâm nga theo giai điệu của bài nhạc buồn, Diệp Thanh khẽ nở một nụ cười.
Đột nhiên, đôi mắt lạnh lùng kia lại bắt gặp một cảnh tượng khiến người ta khó chịu.
Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn đang lảo đảo bước thấp bước cao.
Nhìn từ xa, hình như là cô ấy cũng say rồi.
Chỉ là cái dáng người đó, mái tóc đó và cả bộ quần áo đó… có chút hơi quen mắt.
Lái xe chậm lại, anh đưa mắt ra nhìn.
Quả nhiên là người quen.
Nhưng mà… tại sao giờ này rồi mà cô ấy vẫn còn ở đây?
Tấp xe vào lề đường, Diệp Thanh mở cửa xe bước xuống.
Đi vội về phía cô, anh đưa tay kéo cánh tay mảnh mai kia lại.
“Tiêu Lệ! Sao cô lại ở đây?”
Tiêu Lệ vẫn còn đang lâng lâng trong men say, nghe có người gọi tên mình, cô cũng cố gắng mở to mắt để nhìn người kia.
Chỉ là vì quá say, cô nhìn thứ gì cũng đều chỉ thấy mờ ảo.
“Ừm… Anh … Là ai vậy?”
“Là tôi! Diệp Thanh.”
“Diệp… Diệp Thanh… anh là… cậu của Tâm Di…?”
“Ừm! Chẳng phải cô về nhà rồi sao? Tại sao giờ lại thành ra như vậy?”
Tiêu Lệ nhíu mày, cố gắng để nhớ lại gì đó.
Một lúc sau, cô liền trả lời.
“Tôi… Tôi rất là buồn… cho nên… có uống một ít.”
“Cô say rồi.
Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Tiêu Lệ nghe xong thì ngơ ngác, cô đưa đôi mắt mơ màng nhìn quanh.
Diệp Thanh đứng bên cạnh cũng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Dẫu sao cũng là bạn của cháu gái, anh còn nhận lời đưa người ta về.
Nếu như để Tâm Di biết chuyện này, anh phải ăn nói làm sao đây chứ.
Tiêu Lệ sau khi ngó quanh đủ đường, cuối cùng cũng lên tiếng trả lời.
Chỉ là câu trả lời của cô khiến Diệp Thanh giống như là đóng băng tại chỗ.
Ngón tay trỏ chỉ quanh bốn phía, cuối cùng cô chỉ vào bản thân mình rồi nói.
“Ngại quá… Tôi cũng không biết nhà mình ở… đâu.”
Diệp Thanh nghẹn lời.
Có trời mới biết, trong lòng anh lúc này đang cảm thấy như thế nào.
Người ta nói đúng, đừng nên để phụ nữ uống say, nếu không sẽ rất là phiền phức.
Bây giờ, anh phải giải quyết cái phiền phức này như thế nào đây?
Không biết nhà của cô ở đâu mà cũng không thể đưa cô đến chỗ của Tâm Di được.
Lại càng không thể đưa cô về nhà của mình, nhưng cũng không thể để mặc cô ở đây.
Bao nhiêu năm trời, Diệp Thanh chưa bao giờ rối như lúc này cả.
“Bây giờ cô muốn tôi làm sao đây?”
“Tôi không biết! Tôi muốn ngủ.”
Nói xong rồi, cô liền ngây ngốc ngồi bệch xuống mặt đường.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt kia giờ đã híp lại.
“Tôi muốn ngủ.”
“Cô định ngủ ở đây sao?”
“Ừm… Mặc kệ… Tôi… chúng ta… cũng đâu có quan hệ gì.
Anh… cứ mặc kệ tôi đi.”
Tức… Đúng là tức chết đi được.
Ây da… đang yên đang lành lại đi dây vào phiền phức.
Thật là hết nói nổi.
Hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Diệp Thanh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Anh vừa đưa tay cố gắng dìu cô đứng dậy, vừa cố gắng nhỏ giọng nói với cô.
“Lên xe đã, tôi tìm chỗ cho cô ngủ.”
“Không muốn… Tôi chỉ muốn ngủ…”
Tiêu Lệ hất tay anh ra, cô mếu máo nhìn anh rồi giận dỗi nói.
“Tại sao ai cũng được hạnh phúc… còn tôi thì không? Tại sao… Hắn phản bội tôi mà vẫn có thể sống tốt… còn tôi… tôi lại khổ sở