“Lý Minh Thành! Thằng khốn, mày mau nói cho tao biết quả bom được gắn ở đâu?”
Tô Dĩ Thiên dùng hết sức để đánh Lý Minh Thành.
Anh đã đánh đến chán cả rồi.
Nhưng hỏi mãi vẫn không hỏi được vị trí của quả bom.
Vốn tưởng rằng Lý Minh Thành chỉ cho người bắt cóc hai đứa trẻ.
Vậy nhưng có nghĩ thế nào họ cũng chưa từng nghĩ tới đó chỉ là một cái bẫy để dẫn dụ bọn họ vào trong cái bẫy tử thần của hắn mà thôi.
Bởi vì trước đó Lý Minh Thành đã lén gắn một quả bom tự động kích nổ cho nên dù cho đám người của Diệp Tâm Di có kịp thời đến đó mà giải cứu thì bọn họ cũng sẽ phải chôn mình trong cái bẫy đó mà thôi.
Tô Dĩ Thiên đứng bật dậy, tức giận dùng chân đạp một cái thật mạnh vào bụng của Lý Minh Thành.
Sự kiên nhẫn của anh thật sự là đã không còn nữa rồi.
Nếu như không có Tô Dĩ Đông ở đây thì có lẽ anh đã gi3t chết kẻ xấu xa như hắn từ lâu.
“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.
Nói cho tôi biết quả bom ở đâu.”
Tô Dĩ Đông lên tiếng hỏi.
Lý Minh Thành khẽ nhếch môi lên cười rồi hỏi ngược lại.
" Nếu tao nói thì tụi mày sẽ thay cho tao sao?"
“Nếu mày nói ít ra tao còn giữ lại cái mạng chó của mày.
Còn nếu như không nói thì đến cả cơ hội để nói lời tạm biệt cũng không có.”
Lý Minh Thành im lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người trước mặt.
Đã đi đến bước đường này, hắn cũng không nghĩ đến chuyện rút lui.
Nếu như thành công, con gái hắn sẽ có tất cả.
Nếu như thất bại, một mình hắn chết đổi lại tất cả bọn họ đều phải chết theo.
“Vậy thì ngại quá! Tao không muốn sống nữa.
Cho nên mày cứ giết tao đi.”
“Mẹ kiếp! Mày là thằng khốn.”
Tô Dĩ Thiên tức giận, quơ tay hất đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn.
Chiếc máy tính bị rơi xuống dưới sàn vỡ tan.
Tô Uyển Ninh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đẫm lệ mang theo sự tuyệt vọng đến cực cùng nhìn về phía Lý Minh Thành.
“Rốt cuộc thì tôi phải làm sao anh mới đồng ý trả con trai cho tôi?”
Lý Minh Thành nhìn về phía Tô Uyển Ninh rồi không mặn không nhạt mà nói.
“Vì một đứa con không có chút quan hệ gì với mình… có đáng không?”
“Kẻ máu lạnh vô tình như anh thì làm sao có thể hiểu được thứ tình cảm thiêng liêng đó.
Mặc dù nó không phải là do tôi sinh ra nhưng là do một tay tôi nuôi lớn.
Kể từ giây phút đầu tiên ôm nó trong lòng mình thì tôi đã luôn xem nó là con ruột của mình rồi.”
Năm đó, Tô Uyển Ninh mang thai con của Lý Minh Thành.
Vậy nhưng hắn lại không muốn cô sinh đứa bé này ra, cho nên đã lén lút cho cô uống một loại thuốc khiến thai nhi ngừng phát triển ở tháng thứ 8.
Cho nên đứa bé trước lúc sinh ra thì đã chết ở trong bụng mẹ.
Nhưng hắn vẫn còn có chút tính người.
Nghĩ tình Tô Uyển Ninh luôn đối tốt với mình, hắn đã mang về một đứa bé bị vứt bỏ ngay khi vừa mới sinh ra.
Cũng từ lúc đó Tô Uyển Ninh đã luôn xem đứa bé đó là con của mình.
Mãi cho đến lúc Lý Hải Minh được 6 tuổi.
Cậu ấy bị bệnh nặng phải vào viện để truyền máu.
Khi đó Tô Uyển Ninh mới biết, Lý Hải Minh vốn không phải là con của mình.
Nhờ vào thế lực của Tô gia, cô đã điều tra được chuyện đứa bé năm xưa.
Còn nhớ khi đó, cô đã đau lòng đến mức muốn chết đi sống lại.
Cũng có đôi lần, cô muốn mang Lý Hải Minh