Bàn tay to lớn của hắn đưa về phía cô.
Mỹ Mỹ nắm chặt mắt cố gắng nén đi sự sợ hãi trong lòng.
vậy nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng đó cô thật sự không thể nào chấp nhận được.
Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên, Mỹ Mỹ cứ thế mà đánh vào gương mặt xấu xí của hắn một cái thật mạnh.
Cô dùng hết sức đẩy hắn ra rồi chạy vội về phía cậu.
Tên đại ca bị đánh liền lập tức nổi giận.
Hắn nghiến chặt răng chửi thề một câu.
“Mẹ kiếp! Con khốn.
Mày dám đánh tao.”
Nói rồi hắn đi về phía hai người họ, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, hắn gần giọng nói.
“Nếu như tụi mày đã tự tìm đến đường chết vậy thì tao sẽ cho tụi mày được toại nguyện.”
Nói rồi, hắn lấy ra một con dao nhỏ.
Lưỡi dao sắc bén khiến Mỹ Mỹ sợ đến tái mặt.
Lý Hải Minh dùng chút sức lực cuối cùng để ngồi dậy, cậu nắm chặt lấy bàn tay cô ánh mắt quật cường đối chọi với tên ác quỷ trước mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó tên đại ca kẻ híp mắt rồi lạnh giọng nói.
“Để tao xem, khi mày nhìn thấy con đ**m này chết thì mày có còn hùng hồn như thế được không.”
Dứt lời, hắn đưa con dao lên rồi nhắm về phía cô mà đâm xuống.
Trong lúc đó, Lý Hải Minh không suy nghĩ gì cả, cậu chỉ vội kéo cô ôm chặt vào lòng mình, dùng cơ thể đầy thương tích che chắn cho cô.
Cứ như thế lưỡi dao sắc bén đâm một nhát thật mạnh vào bả vai bên trái khiến cậu đau đớn vô cùng.
Mỹ Mỹ ở trong lòng cậu, cảm nhận được mùi máu tanh nồng.
Lúc này đây, cô đã sợ đến phát khóc.
Ngẩng mặt lên nhìn cậu giọng nói cô khẽ run lên.
“Hải Minh… Hải Minh à… tại sao… Tại sao em lại đỡ cho chị…?”
Lý Hải Minh Mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Em đã nói rồi mà, em nhất định sẽ bảo vệ cho chị.”
Vừa hay lúc đó, bên ngoài vang lên hai tiếng súng liên tiếp khiến tên đại ca giật mình.
Trong lúc hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói vang lên khiến hắn phải nhíu mày khó tin.
“Bỏ dao xuống.
Nếu không tôi sẽ bắn.”
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Lý Hải Minh liền đưa mắt nhìn về phía người kia.
Gương mặt của Tô Gia Di xuất hiện trong tầm mắt cậu.
“Chị… Chị Gia Di…”
Tô Gia Di đưa mắt nhìn về phía xa, thấy Lý Hải Minh mình đầy thương tích đang ngồi đó, cô liền cảm thấy rất tức giận.
Bước thật chậm đi về phía trước, mũi súng của cô vẫn chĩa về phía hắn ta.
Tên đại ca nhìn thấy cô đi về phía mình thì trong lòng liền lạnh giọng hỏi.
“Cô là ai.”
“Là ai không quan trọng.
Quan trọng chính là mày sắp xong đời rồi.”
[…]
“An Hạo! Anh lái xe nhanh một chút đi.”
Tâm Di ngồi bên cạnh ghế lái luôn miệng hối thúc anh.
Nhờ vào cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc bọn họ đã lần ra được vị trí của Mỹ Mỹ và Lý Hải Minh.
Bây giờ cô cùng với An Hạo và Lương Khải Phong đang trên đường đi đến đó.
Tống An Hạo lái xe rất nhanh.
Chỉ trong vòng chưa đầy 15 phút, bọn họ đã tìm được đến nơi hiển thị trên bản đồ.
Ba người cùng nhau bước xuống xe rồi vội vàng chạy vào con hẻm nhỏ dẫn đến ngôi nhà hoang.
Chỉ là khi đến trước cửa sự an tĩnh bên trong khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.
“Sao lại không có ai cả vậy?”
Tâm Di nhỏ giọng hỏi.
Cô thật đang rất lo lắng và cảm thấy hết sức bất an.
Rõ ràng là vị trí định vị hiển thị ở đây, vậy tại sao bây giờ lại không thấy ai?
Tống An Hạo nhíu mày, anh quan sát một lúc rồi nhỏ giọng nói.
“Chúng ta không biết tình hình cụ thể nên bây giờ phải hết sức cẩn thận.”
Ba người chậm rãi tiến vào bên trong.
Chỉ là khi vào đến căn phòng kia, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ lập tức bất động."
Lý Hải Minh mình đầy thương tích đang ôm chặt Giang Mỹ Mỹ trong lòng mà bảo vệ.
Tống An Dương