Tác giả: Đạm Anh
Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, 3s, HE.
Tình trạng: Hoàn edit
???? Giới thiệu :
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này.
Nhưng....
Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được.
Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.
???? Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.
???? Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.
???? Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.
???? Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.
???? A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.
???? Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi.
???? Khi cô bỏ đi thì Vệ Cẩn mới nhận ra những thứ luân thường đạo lý, cảnh thành đại giới chỉ là mây bay. Thích là phải nhích, thế là Vệ Cẩn cong mông chạy đi tìm đồ nhi yêu dấu. Vật vã cả năm mới tìm được, Vệ Cẩn hân hoan nghĩ phen này có thể rước cô về dinh rồi. Nào ngờ Chiêu bây giờ không phải là Chiêu của ngày hôm qua nữa, bên cạnh cô đã có nam đệ tử đẹp trai non tơ khác và quan trọng là cô đã buông bỏ được đoạn tình cảm với sư phụ mình.
???? Thấy cô quan tâm chăm sóc nam đệ tử, Vệ Cẩn tủi thân ghen tị lắm nhưng vẫn ráng nhịn và tự nhủ trong lòng “Yêu ai yêu cả đường đi….".
???? Thế nào gọi là “theo tình tình chạy, trốn tình tình theo”? Là như này đây:
Một năm trước, Vệ Cẩn bảo: “A Chiêu, con không được thích sư phụ nữa”.
Một năm sau, A Chiêu nói: “Sư phụ, xin người đừng thích A Chiêu”.
???? Vốn là người nghiêm túc chính trực mà giờ đây Vệ Cẩn phải giả say, giả bệnh, giả vờ gạo nấu thành cơm để níu kéo A Chiêu nhưng vẫn bị cô quăng cho mấy cục lơ. Tội nghiệp sư phụ ngốc nghếch, bị ngược và tự ngược đến mức nội thương.
???? Mạch truyện nhanh gọn, ko cẩu huyết lằng nhằng. Mấy chương H khá bựa và buồn cười. Edit mượt mà, xưng hô hợp lý.
Bình luận truyện