Ban nãy số thích khách tới cũng không chỉ có một.
A Chiêu giết một người, còn một người cố tình tha, chỉ đâm cho trọng thương. Nàng định thừa thắng xông lên, tra
ra người đứng sau, không ngờ sư phụ lại tới nhanh như vậy.
A Chiêu không muốn để Vệ Cẩn lo lắng, vậy nên cũng không nói với Vệ Cẩn.
Chờ đến khi Vệ Cẩn và Ninh Tu đã đi
khỏi, A Chiêu mới cầm Trầm Thủy kiếm khẽ khàng rời khỏi khách điếm. Ban
nãy thích khách bị trọng thương, nhảy từ cửa sổ xuống, chắc hẳn chạy
chưa được xa.
A Chiêu lần theo dấu vết đuổi theo, cuối cùng dừng lại trước một gian khách điếm.
A Chiêu ngẫm nghĩ.
.
Sau khi A Chiêu đi, Vệ Cẩn và Ninh Tu bước ra từ chỗ tối.
Vệ Cẩn tới chỗ ban nãy A Chiêu đứng, hắn ngẩng đầu nhìn, cảm thấy khách điếm này hơi không giống với các khách
điếm khác, bề ngoài trông rất khí khái. Ninh Tu nói: “Khách điếm này chỉ cho phép kiếm khách tham gia đại hội vào ở, không có ngoại lệ.”
Vệ Cẩn nói: “Xem ra người đứng sau sai khiến ở đây.”
Ninh Tu ngẩn ra.
“A Chiêu đã lần theo vết máu mà tới,
trong phòng lại chỉ có một thi thể của tên thích khách, nhất định đã có
một tên trốn thoát.” Vệ Cẩn cân nhắc, “Chúng ta về thôi.”
Ninh Tu nói: “Cứ thế về thôi?”
Vệ Cẩn nói: “Mấy ngày nữa là tới đại hội luận kiếm, giờ không được, nhất định sẽ hành động tiếp. Bây giờ không
nên đả thảo kinh xà.”
*Đả thảo kinh xà: đánh cỏ động rắn.
Dám có ý đồ với A Chiêu sao!
Vẻ mặt Vệ Cẩn lạnh lùng.
.
Hôm sau.
A Chiêu ra khỏi cửa phòng, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Ninh Tu mỉm cười nhìn A Chiêu: “Sư phụ, sớm.” A Chiêu
gật đầu cười, hỏi: “Sư tổ con tỉnh chưa?”
Ninh Tu xoa mũi, nói: “Từ sáng sớm con đã không thấy sư tổ đâu.”
A Chiêu cười nói: “Sư tổ con nhất định
lại đi luyện kiếm rồi. Mấy năm gần đây sư tổ con cứ một tháng đọc sách
hai tháng luyện kiếm, cứ đến giờ mão là lập tức thực thi.”
Ninh Tu “À” một tiếng.
A Chiêu nói: “Chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi.”
A Chiêu dậy rất sớm, lúc xuống cũng chỉ
thấy có mấy người đang ngồi. A Chiêu và Ninh Tu ngồi vào bàn cạnh cửa
sổ. Tiểu nhị tới hỏi: “Khách quan muốn ăn gì ạ?”
A Chiêu nói: “Giống hôm qua.”
Tiểu nhị có ấn tượng sâu sắc với A
Chiêu, mấy bữa sáng nay A Chiêu vẫn ăn giống hệt nhau. Tiểu nhị vui vẻ
nói: “Được, xin khách quan chờ một lát.”
Bóng hình Vệ Cẩn chợt đập vào mắt A Chiêu, A Chiêu vẫy vẫy tay.
“Sư phụ, ở đây!”
Ninh Tu liếc qua, nói: “Sư phụ, sư tổ có đi luyện kiếm đâu? Rõ ràng là đi mua hạt dẻ rang đường.” Nhớ tới vụ hôm qua bị Vệ Cẩn giành trước, hôm nay lại bị Vệ Cẩn mua được trước, Ninh
Tu nhìn vẻ vui mừng của A Chiêu mà lòng nặng trĩu.
Vệ Cẩn ngồi xuống, cười nói: “Hôm qua cũng mua, nhưng tiếc là bị nguội rồi. Hôm nay có mẻ mới rang đây.”
A Chiêu vui vẻ nói: “Sư phụ mua cho A
Chiêu hạt dẻ rang đường!” Nàng vui mừng nhận lấy, ngửi thấy mùi thơm
ngọt ngào của hạt dẻ, hai hàng lông mày của A Chiêu cong lên. Lòng Vệ
Cẩn lại dịu dàng hơn mấy phần.
A Chiêu dù đã nhận đồ nhi, cũng cảm thấy hơi xa lạ với mình, nhưng với đồ ăn vẫn luôn không thay đổi.
A Chiêu bóc hạt dẻ, đang định ăn thì
thấy Ninh Tu hơi ảm đạm. Tay ngập ngừng, A Chiêu xẻ một ít hạt dẻ ra cho Ninh Tu. Ninh Tu nói: “Sư phụ bóc cho đồ nhi.”
A Chiêu gõ đầu Ninh Tu, “Có bao nhiêu người ở đây mà còn muốn sư phụ bóc hộ.”
Nhưng dù A Chiêu nói vậy, nàng vẫn bóc
vỏ hạt dẻ, từng viên từng viên bỏ vào bát Ninh Tu. Ninh Tu thỏa mãn ăn,
khẽ liếc qua Vệ Cẩn.
Mặt Vệ Cẩn đen lại.
Hắn hít thật sâu, lại mặc niệm trong lòng.
Yêu ai yêu cả đường đi yêu ai yêu cả đường đi yêu ai yêu cả đường đi…
Ninh Tu hỏi: “Sư tổ có ăn hạt dẻ không?”
Vệ Cẩn vừa định nói “có”, A Chiêu đã nói trước, “Sư tổ con không thích ăn ngọt.”
Lời Vệ Cẩn nghẹn lại ở họng, không nói ra mà cũng không nuốt lại được.
Thấy hơn nửa phần hạt dẻ đã vào bát Ninh Tu, Vệ Cẩn cuối cùng cũng không chịu được, hắn nói: “Để ta.” Vệ Cẩn đặt hai cái bát nhỏ ra trước, bắt đầu bóc cho A Chiêu và Ninh Tu.
Chẳng mấy chốc, vỏ hạt dẻ đã chất thành đống.
A Chiêu thụ sủng nhược kinh*.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái, yêu chiều mà lo sợ.
Trước kia lúc nàng ăn hạt dẻ đều phải tự bóc, Vệ Cẩn chỉ ở bên cạnh nhìn.
A Chiêu vội vàng nói: “Sư… sư phụ, A Chiêu tự làm được mà.”
Vệ Cẩn vẫn không ngừng bóc, hắn nói:
“Trước đây vi sư không bóc hạt dẻ cho A Chiêu, sau này khi A Chiêu muốn
ăn, vi sư sẽ bóc cho con.” A Chiêu ngẩn người, chỉ một năm không gặp, sư phụ hình như có gì khác trước.
.
Ninh Tu ăn hết một bát cháo hoa thì phải đi nhà xí.
Vệ Cẩn nhìn Ninh Tu dần khuất, nói với A Chiêu: “Tu Nhi là người nước nào?”
A Chiêu nghĩ một lát, đặt đũa xuống,
nói: “Chuyện này…. A Chiêu cũng không biết. Nhưng A Chiêu gặp được Tu
Nhi ở Uyển quốc, chắc thằng bé là người Uyển quốc.”
Vệ Cẩn nhíu mày nói: “Con không hề biết chút nào thân phận của thằng bé?”
“Không biết ạ.”
Vệ Cẩn nói: “Trên người Tu Nhi là ngọc
rất xa xỉ, cái giơ tay nhấc chân cũng không hề có chất dân dã, vừa nhìn
qua đã biết là con nhà quý tộc.”
A Chiêu cười nói: “Chuyện này A Chiêu
cũng nhìn ra được. Nhưng Tu Nhi đã không muốn nói nên A Chiêu cũng không hỏi nữa. A Chiêu nhận Tu Nhi làm đồ đệ, không ham gì của cải nhà hắn,
cũng chẳng vì mong muốn gì, chỉ bởi vì thằng bé là Tu Nhi.”
Vệ Cẩn nói: “Nhỡ thằng bé không có ý tốt…”
A Chiêu ngắt lại Vệ Cẩn, nàng phản bác:
“Trước đây sư phụ nhận A Chiêu làm đồ đệ cũng chưa từng hỏi tới thân
phận của A Chiêu mà?” Hơi ngập ngừng một chút, A Chiêu nói tiếp: “Không
những vậy A Chiêu cũng có gì khiến người khác muốn cướp đâu? Tu Nhi
không phải người có tâm địa độc ác, dù thằng bé hơi bướng
bỉnh nhưng
lòng không xấu, cũng rất biết nghe lời.”
Nghe A Chiêu nhất quyết bảo vệ Ninh Tu như vậy, trong lòng Vệ Cẩn rất buồn bực.
Hắn im lặng không nói gì ăn xong bữa.
Khi Ninh Tu quay lại, Vệ Cẩn đã đi mất. Cậu hỏi: “Sư phụ, sư tổ đâu rồi ạ?”
Nàng khẽ cắn môi, hình như ban nãy sư phụ đã giận. A Chiêu nhớ lại lời mình nói mà vẫn không rõ mình đã sai chỗ nào.
A Chiêu nói: “Sư tổ bảo muốn ra ngoài một chút.”
.
Vệ Cẩn cứ ngỡ rằng A Chiêu sẽ vẫn như
trước, thấy mình chuẩn bị tức giận sẽ ôm lấy tay áo mình, làm nũng nói:
“Sư phụ, đừng giận mà.”
Nhưng giờ hắn đứng ngoài đã được một lúc mà vẫn không thấy A Chiêu tới.
Hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Không xem thì chớ, đã xem Vệ Cẩn lại
càng bực thêm. A Chiêu không biết đang nói gì với Ninh Tu, cười rạng rỡ, Ninh Tu cũng cười rất vui vẻ. Vệ Cẩn mím chặt môi, nhanh chóng rời khỏi khách điếm.
Gần nửa canh giờ sau, lòng Vệ Cẩn cũng đã bình tĩnh lại.
Ninh Tu là đồ nhi của A Chiêu, A Chiêu
bảo vệ cậu cũng là chuyện thường tình, cũng như việc A Chiêu là đồ nhi
của hắn, nếu có ai nói với hắn A Chiêu có tâm địa độc ác, chắc rằng hắn
sẽ giơ kiếm chém.
Đồ nhi của mình không thể để bất kì ai nói xấu.
Vệ Cẩn tự mình an ủi.
Lúc về khách điếm thì cả A Chiêu và Ninh Tu đã không thấy đâu. Vệ Cẩn lên gác, vào trong phòng A Chiêu, thấy
phòng trống không, kể cả hành lí cũng không thấy đâu.
Lòng Vệ Cẩn lại phát hoảng.
A Chiêu đâu rồi? Nàng vừa đi đâu rồi?
Hắn nhớ lại vẻ mặt ban nãy của A Chiêu,
nhưng giờ trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì. Lo lắng choán hết
tâm trí Vệ Cẩn, hắn vội vàng ra khỏi phòng, vừa lúc có tiểu nhị đi qua,
Vệ Cẩn hỏi: “Có thấy vị khách ở chỗ này đâu không? Một cô nương mặc váy
hồng, trên người có kiếm.”
Tiểu nhị giật mình.
Hắn đáp: “Có… hình như đi hướng kia kìa.”
Lời còn chưa dứt, Vệ Cẩn đã như trận gió thổi qua biến mất khỏi tầm mắt tiểu nhị. Tiểu nhị không hiểu đã có
chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của vị công tử kia, chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn.
Vệ Cẩn vội vàng rời khỏi khách điếm, theo hướng tiểu nhị kia đã chỉ mà đuổi theo.
Cũng không biết đã bao lâu sau, Vệ Cẩn
tới được một chỗ có rất ít người. Chợt có tiếng vung kiếm vang lên, Vệ
Cẩn nhìn sang thì thấy một bóng dáng màu đỏ đang ở cách đó không xa.
Dù chỉ mờ mờ, nhưng Vệ Cẩn chỉ cần nhìn qua đã biết đó là A Chiêu.
Hắn nhịn thở bước tới, cố gắng nhìn, quả thật là A Chiêu.
A Chiêu đang vô cùng chăm chỉ luyện kiếm trong rừng.
“A Chiêu.”
Đột nhiên, giọng Vệ Cẩn vang lên khiến A Chiêu ngẩn ra, tay dừng lại. Vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, nàng đã thấy
lồng ngực của Vệ Cẩn. Hắn ôm chặt lấy A Chiêu.
A Chiêu không hiểu gì, sững sờ hỏi: “Sư phụ sao vậy?”
Vệ Cẩn nói: “Ta cứ nghĩ con lại biến mất.”
“A Chiêu chỉ đi luyện kiếm thôi…”
“Đồ trong phòng con cũng không thấy đâu cả.”
“Hả?” A Chiêu nói: “Đâu ạ, chẳng phải vẫn ở trên giường sao? A Chiêu đặt dưới chăn mà.”
Vệ Cẩn nghe vậy mới biết mình đã quá hấp tấp, cứ nghĩ A Chiêu lại rời đi nên mới không để ý tới chuyện đó.
Viếc cứ phải lo lắng thế này thật khó chịu.
Rõ ràng ban nãy hắn rất đau khổ, nhưng
giờ ôm lấy A Chiêu trong lòng thì đau khổ lập tức biến mất. Tay Vệ Cẩn
siết chặt hơn, “A Chiêu, sau này đi đâu nhất định phải báo cho vi sư một tiếng.”
A Chiêu không ngờ vì một năm trước nàng không từ mà biệt đã ảnh hưởng tới sư phụ như vậy.
Nàng tự trách nói: “Sư phụ, là A Chiêu
không tốt. Trước đây A Chiêu không hiểu chuyện mới không từ mà biệt như
vậy.” A Chiêu giãy người, thoát khỏi cái ôm của Vệ Cẩn. Nàng nhìn về
phía Vệ Cẩn, nói: “Sư phụ, sau khi này A Chiêu đi đâu nhất định sẽ nói
với sư phụ. Hôm nay khiến sư phụ phải lo lắng, là lỗi của A Chiêu. A
Chiêu nhất định sẽ không không hiểu chuyện như trước nữa.”
Vệ Cẩn thở dài một tiếng.
Nếu trước đây nghe được những lời thế
này, nhất định lòng hắn sẽ vui mừng. Nhưng giờ đây, thấy A Chiêu nghiêm
túc nói như vậy, lòng hắn lại vui không nổi.
Hắn thà rằng để A Chiêu không thấu đáo như vậy trước mặt mình.