Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Lúc ở bệnh viện thành phố Tô, khi cô còn chưa nói được đã từng muốn cầu xin Lục Diệt đừng làm hại
Quý Sương, nhưng cô không có cơ hội.
Kiều Kiều không cách nào quên đi hình ảnh đầm đìa máu me đầy thống khổ của Quý Sương khi ấy… tuy
phát đạn đó là do Thi Huyễn Minh bắn.
Giờ đây, cô có thể nói, mà Lâu Dương Lăng lại là một người bạn khác của cô, Kiều Kiều không muốn
trông thấy cảnh cậu toàn máu là máu nằm im lìm trên mặt đất.
Lúc hỏi câu ấy, Kiều Kiều vô cùng bất an, vì Kiều Kiều không rõ với trình độ căm ghét thây ma của
một con người như Lục Diệt thì liệu anh có nghe cô mà không làm Lâu Dương Lăng bị thương không.
Lục Diệt nhìn Kiều Kiều, trong ánh mắt anh dường như chứa đựng một chút khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều cầu xin anh đừng làm hại đồng loại của cô.
Kiều Kiều thấy Lục Diệt cứ
lặng thinh mãi, như đang nghĩ ngợi gì, thì thấp thỏm không thôi.
Bầu không khí có phần xấu hổ, Lâu Dương Lăng nằm dưới đất giả chết không kiềm được cựa mình một
cái, cậu ta thấy tư thế này chẳng mấy thoải mái.
Lục Diệt than một tiếng, kéo Kiều Kiều đang gượng ngồi xổm bên cạnh Lâu Dương Lăng tới, giúp cô vén
tóc mái xòa xuống trán ra sau tai.
“Đi thôi.”
Kiều Kiều vội vàng gật đầu, như thể sợ anh đổi ý nên một người vốn lề mề từ trước đến nay như cô
lúc này lại đi rõ nhanh.
Lục Diệt giữ cô lại.
Kiều Kiều cho rằng anh đổi ý, bèn nhìn ánh với cặp mắt trong veo sâu thẳm đầy đáng thương.
Lục Diệt hỏi: “Có muốn anh cõng em không?’
Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn Lục Diệt đột nhiên dịu dàng bằng ánh mắt hoang mang, chợt thấy hơi
luống cuống.
Có lẽ vì đã mất đi Kiều Kiều trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Diệt muốn đối tốt với cô
thêm một chút, một chút nữa.
Anh chủ động khom người xuống, nói: “Lên đi.”
Kiều Kiều vòng ra sau anh, thành thạo bò lên tấm lưng rộng của anh, Lục Diệt nâng cô lên rất vững
vàng.
Thấy hai người dần đi xa, Lâu Dương Lăng mới lồm ngồm bò dậy, nhìn theo bóng Kiều Kiều.
Lúc này, lòng cậu ta tràn đầy sự khâm phục.
Tuy hai bọn họ đều là thây ma có dị năng hệ mộc, song Kiều Kiều lại dám nuôi thiên địch của họ –
một người mang dị năng hệ hỏa.
Chẳng những thế mà gã người kia còn bị cô dạy dỗ đến là ngoan, sao
cô lại làm được?
Lâu Dương Lăng xoa xoa quả đầu to khó khăn lắm mới bảo vệ được, nghĩ bụng hay là mình đi làm đàn em
cho Kiều Kiều, xin cô chút bí kíp?
Mà Kiều Kiều bấy giờ đang nằm nhoài trên lưng Lục Diệt, nghe anh nói: “Kiều Kiều, em phải có chút
tự tin về bản thân.”
“Dạ?” Kiều Kiều tựa đầu lên cổ anh, tóc cô xòa xuống cổ anh khiến anh hơi nhột.
“Em rất quan trọng với anh, nên anh sẽ không từ chối yêu cầu của em đâu.” Lục Diệt ôn tồn nói: “Như
chuyện hôm nay, anh sao có thể không đồng ý em.
Vả lại… Anh muốn lấy tinh hạch của cậu ta để cho em
mà.”
Kiều Kiều có thể vì anh mà không ăn thịt người, thì anh cũng có thể vì Kiều Kiều mà không giết thây
ma.
Cổ Lục Diệt chợt lạnh, anh xốc Kiều Kiều lên một cái, nói: “Anh nói thế không phải là để em được
đằng chân lân đằng đầu.
Nếu anh chưa cho phép mà em dám cắn anh, anh sẽ nhổ sạch răng em.”
Kiều Kiều lẩm bẩm: “Quỷ keo kiệt.”
Giọng điệu Lục Diệt y như thật, anh cố tình nghiêm trọng hóa chuyện Kiều Kiều cắn mình: “Con người
không giống thây ma, loài người mất máu nhiều quá sẽ chết.
Nếu anh chết thì em phải làm sao?”
“Dạ, vậy, sau này em không cắn… à sẽ cắn anh ít đi.” Kiều Kiều rất dễ dụ, lập tức sốt ruột buông
lời hứa hẹn.
Không mong có thể no bụng, chỉ cần đã thèm là tốt rồi.
Thấy Kiều Kiều dễ dàng bị mình lừa như vậy, Lục Diệt bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô, bởi vì
cô quá cả tin.
Anh phải canh chừng cô gắt gao hơn mới được.
Chủ đề này cứ thế bỏ qua không được đề cập tới nữa, Lục Diệt nói sang chuyện khác: “Kiều Kiều, hôm
nay nhìn em bảo vệ thây ma có dị năng hệ mộc kia, anh cảm thấy rất vui.”
“Vì sao ạ?”
“Vì em đã trưởng thành, có thể kết bạn, cũng có thể bảo vệ bạn mình.” Tuy “người bạn” kia là một
thây ma.
Nhưng Lục Diệt không thể không thừa nhận, so với rất nhiều người để hạt giống tham lam vùi sâu dưới
đáy lòng mọc rễ nẩy mầm, từ từ tha hóa, ngược lại sự tham lam trắng trợn của thây ma xem ra có vẻ
không đáng ghét lắm.
Tuy nói thì nói vậy, nhưng thây ma vẫn là kẻ thù muôn thuở của loài người.
“Em còn nhớ không? Lúc
đầu em rất sợ loài người, cũng sợ cả đồng loại thây ma của mình.
Nhưng giờ đây em có thể giao thiệp
với loài người, còn có thể làm bạn với thây ma.” Lục Diệt ngợi khen cô: “Kiều Kiều, em đã tiến bộ
rất nhiều, em quả thật rất cừ.”
Kiều Kiều được Lục Diệt khen thì thấy hơi ngượng: “À, thật ra, em vẫn còn sợ người lắm.
Nhưng nếu
có anh, em sẽ không sợ.”
Lục Diệt đớp phải thính bất thình lình: “… Ừ.”
“Lục Diệt, bây giờ mình đi đâu ạ?” Kiều Kiều khẽ hỏi.
“Siêu thị Hoa An.” Lục Diệt trả lời cô: “Anh cảm nhận được dị năng trong cơ thể em đã cạn kiệt,
không thích hợp lên đường.
Vậy nên chúng ta sẽ ở lại siêu thị Hoa An một thời gian, khi nào em hồi
phục thì mình lại rời khỏi trấn Thạch Khê.”
Kiều Kiều nghe xong, lại hỏi tiếp: “Vậy sau khi rời khỏi trấn Thạch Khê thì sao ạ?”
“Tới căn cứ Bảo Hộ.” Lục Diệt thản nhiên nói: “Ở phương Bắc, cách nơi này rất xa.”
“Sao lại phải đi xa như vậy?”
Lục Diệt lặng thinh hồi lâu, mới nói: “Có chút ân oán cần giải quyết.” Những ân oán từ kiếp trước
chưa kịp giải quyết.
Kiều Kiều không hiểu.
Lục Diệt sợ cô hỏi lại, bèn dời chủ đề: “Kiều Kiều, bây giờ em nói chuyện lưu loát hơn nhiều rồi.”
Lúc mới gặp lại Kiều Kiều, anh đã nhận ra.
Kiều Kiều quả là thây ma kỳ lạ nhất mà anh từng gặp, lúc dị năng vẫn còn yếu đã có thể lưu giữ ký
ức, sau khi dị năng phát triển thì càng lúc càng giống con người.
Cũng bởi thế mà khiến anh nhớ tới một nữ thây ma vì Tống Phái mà không được chết già kiếp trước.
Kiều Kiều cô…
Lục Diệt chưa kịp truy rõ căn nguyên thì họ đã tới trước cửa siêu thị Hoa An, vì ban ngày con đường
này đã được xử lý sạch sẽ nên có thể xem như an toàn.
Hơn nữa nhờ có Kiều Kiều, thậm chí anh chẳng cần phóng thích dị năng hệ hỏa mà hai hàng cây bên
đường vẫn im lìm như bình thường.
Anh gõ vang cửa siêu thị Hoa An, cửa nhanh chóng mở ra, bất ngờ thay người ra mở cửa lại là Tống
Phái.
Trời đã về khuya, rõ ràng Tống Phái đã đợi họ khá lâu.
Sau khi cậu ta hấp tấp mở cửa ra, thấy Kiều
Kiều nằm trên lưng Lục Diệt thì thở phào một hơi.
“Kiều Kiều!” Cậu ta không nhịn được mà gọi cô.
Kiều Kiều nằm trên lưng Lục Diệt, thế nhưng lần này cô không lờ cậu ta đi mà khẽ dùng móng vuốt nhỏ
bẩn thỉu của mình vẫy khe khẽ.
Tống Phái: “… Kiều Kiều, chân em bị thương à?”
“Không ạ.”