Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiếp trước Lục Diệt từng gặp Kiều Kiều ba lần.
Lần đầu tiên là lúc anh ở căn cứ Bảo Hộ, nhận được tin rằng em trai Tống Phái của bạn mình, Tống
Giản, đã đến căn cứ Bảo Hộ.
Tống Giản chết làm anh vẫn áy náy, thế nên anh đã nghĩ có nên chỉ bảo
Tống Phái một chút hay không.
Đó chính là khi anh nhìn thấy Kiều Kiều.
Khi ấy là năm thứ hai của mạt thế, cô bé đi theo phía sau Tống Phái vừa trắng mịn ngoan ngoãn, lại
xinh đẹp vô cùng.
Trông cô hơi ngốc, chỉ biết bám rất chặt vào bên cạnh Tống Phái, một bước cũng
chẳng rời.
Nhìn thấy anh còn co rúm người trốn sau lưng Tống Phái.
Lục Diệt chỉ xem cô như một sợi dây tơ hồng*, chưa từng quan tâm đến.
*Chú thích: dây tơ hồng là một loại cây kí sinh.
Chúng lấy dinh dưỡng từ cây chủ và cứ thế mà lớn.
Tra gu gồ để coi ảnh nghe :>
Lần thứ hai là khi thân phận thây ma của cô bị phơi bày, nhưng cũng bởi cô có thể biến thành hình
dạng con người một cách hoàn hảo và có khả năng chữa bệnh mạnh mẽ hơn nhiều so với những người có
dị năng hệ mộc, nên cô bị nhốt vào một phòng thí nghiệm gọi là “Hy vọng”, bị một nhóm nhà nghiên
cứu ra vẻ trang nghiêm dò xét.
Cô vươn đôi tay có vết thương chồng chất nắm lấy bàn tay cũng bị thương nặng chẳng kém của anh
trong phòng giam bên cạnh, dùng hết tất cả dị năng hệ mộc còn sót lại trong cơ thể để chữa trị vết
thương trên người anh.
Dường như cô sợ anh đau, còn trấn an anh: “Không đau không đau, sẽ mau khỏi
thôi.”
“Tại sao lại giúp tôi?” Anh không nhớ đã nhìn thấy Kiều Kiều cạnh Tống Phái.
“Tôi nhận ra anh, anh là bạn của Tống Phái.”
Anh chậm chạp nhớ tới dây tơ hồng đi theo bên người Tống Phái.
Kiều Kiều nói tiếp: “Tôi sắp chết, nhưng anh thì khác.
Anh có thể rời khỏi đây.”
Khi đó cô mỉm cười nhẹ nhàng hồn nhiên với anh, ánh sáng như phảng phất chiếu rọi phòng giam tối
tăm đó.
Cũng soi vào nỗi căm hận khó nguôi ngoai trong lòng anh.
Lần thứ ba gặp mặt, chính là lần gặp cuối
cùng.
Mất đi tự do, vết thương chồng chất, Kiều Kiều bị ép đến đường cùng, cô lao vào đám cháy được tạo
ra bởi dị năng hệ hỏa từ tinh hạch không chút do dự.
Anh vẫn nhớ lúc cô đứng trước đống lửa, đôi mắt đen láy như có nước mắt, tất cả hiện lên chỉ là nỗi
tuyệt vọng.
Hệt như lần đầu tiên anh gặp Kiều Kiều trong một đời này.
Đôi mắt trắng đục của cô nhìn anh đầy
nước mắt.
Chẳng qua trong kiếp trước, cô nhìn vào Tống Phái, người đứng từ xa định đi lên kéo cô lại nhưng
cuối cùng vẫn không dám.
Tống Phái dẫn theo Kiều Kiều, đưa cô vào căn cứ của nhân loại, nhưng chẳng thể bảo vệ được cô.
Cuối
cùng dưới sự cưỡng ép của căn cứ lại vứt bỏ Kiều Kiều.
Kiếp này anh sống lại, trời xui đất khiến làm sao lại gặp được Kiều Kiều đang bị bắt nạt ở thành
phố Tô, dẫn cô theo bên người.
Anh tính đi đến căn cứ bảo hộ trong tương lai.
Đến lúc đó nếu anh lại như Tống Phái ở kiếp trước, dẫn cô vào một căn cứ lớn như vậy, thì liệu anh
có thể bảo vệ Kiều Kiều không?
Lục Diệt biết rằng mình khác với Tống Phái, nhưng anh không dám thử mạo hiểm với Kiều Kiều.
Hiện giờ nghĩ đến, cái chết của Kiều Kiều như đang hiện rõ trước mắt.
Rõ ràng Kiều Kiều sợ lửa như
vậy, cuối cùng lại lựa chọn dùng cách tàn bạo như vậy để nói lời tạm biệt với thế gian này.
…Cô nào có lựa chọn nào khác, nếu không bước vào đám lửa, cái chết vẫn đang chờ chực cô như cũ.
Một bên là bị nhân loại chặt đầu moi tinh hạch, một bên là hoàn toàn “tự do” trong ngọn lửa, cô
chọn cái sau.
Lục Diệt cụp mắt xuống và hạ quyết tâm trong lòng, anh không thể đưa cô đến căn cứ Bảo Hộ.
“Ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau luôn, ngày nào cũng gặp, chưa từng xa cách.” Giọng nói ngọt ngào
của Kiều Kiều vang lên bên tai.
Cảm xúc kìm nén quá mức làm giọng nói của anh khàn đi: “Ừ, chưa bao giờ tách ra.”
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt anh: “Vậy anh khóc làm gì chứ? Là bởi vì em không ngoan
sao?”
Lục Diệt cũng không biết vì sao, lúc nhận ra Kiều Kiều chính là “cố thi” kiếp trước, mắt anh bỗng
đỏ hoe.
Là bởi vì kiếp trước khi bị giam giữ nên “đồng bệnh tương liên”, hay một số cảm xúc đã đổi thay sau
khi ở chung ở kiếp này…
Tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp trước đã được quyết định, nhưng kiếp này đâu giống thế.
Tất cả
đã đổi thay, Kiều Kiều cũng không còn biết Tống Phái là ai nữa…
Anh không muốn thấy cô bị tổn thương lần nữa.
“Kiều Kiều rất ngoan.” Lục Diệt nắm lấy đầu ngón tay đang vuốt ve khóe mắt anh, cất lời: “Kiều Kiều
là thây ma ngoan ngoãn nhất mà tôi từng thấy.” Nghe thế cô thật sự vui vẻ, nhân cơ hội nói ngay:
“Em rất ngoan đó.
Mà Lục Diệt này, chúng ta có thể đi ra ngoài không? Ở đây không thoải mái lắm ạ.”
Lục Diệt sờ sờ mái tóc dài ướt ướt bẩn bẩn của cô, nói rất nhẹ nhàng: “Không thể.”
Kiều Kiều: “Ôi…”
Mãi đến khi cô ướt sũng, uể oải từ phòng vệ sinh đi ra, một trận ác chiến đã trôi qua.
Dù có nói gì
thì cô cũng quyết không để Lục Diệt giúp cô sấy tóc bằng dị năng hệ hỏa.
Lục Diệt cố ý dọa cô: “Em mà không ngoan sẽ treo em lên ngưỡng cửa sổ, đợi đến khi tóc khô rồi mới
xách em vào.”
Mắt Kiều Kiều sáng lên, đáp: “Được ạ.” Lục Diệt: “……”
Anh nhìn Kiều Kiều trầm ngâm.
Trước giờ cô cũng sợ lửa, nhưng chưa bao giờ chống cự nhiều như hôm nay, anh vừa cho lửa ra là cô
đã suýt thực hiện một cú nhảy từ tầng ba xuống ngay tại chỗ cho anh xem.
“Kiều Kiều, lại đây.”
Kiều Kiều đứng bên cửa sổ, nhìn Lục Diệt như hổ rình mồi, không chịu động, tựa hồ chỉ cần Lục Diệt
có động tác không đúng là cô nhảy xuống ngay.
Lục Diệt: “……”
Anh đi tới nắm lấy tay cô rồi vén tay áo lên trên, quả nhiên nhìn thấy vài vết bỏng, vết bỏng trên
làn da trắng lạnh của cô trở nên vô cùng rõ ràng.
“Có chuyện gì đây?”
Kiều Kiều ngại nói mình vất vả lắm mới nghĩ ra phương pháp đi tìm anh, chẳng biết thế nào mà lại bị
nhốt trong kho hàng, thiếu chút nữa để mạng mình lại đó.
“Không, không có chuyện gì cả.”
“Không cho nói dối, nói thật.” Anh sầm mặt.
“Hôm nay em muốn đi tìm anh… Nhưng anh đi nhanh quá…” Kiều Kiều lắp bắp, “Em bị lửa đốt vài lần
rồi, không sao đâu.”
Lục Diệt không ngờ lại Kiều Kiều sẽ trả lời như vậy, nhất thời anh không nói thành lời.
Trước đây Kiều Kiều đi đến hiệu thuốc tìm thuốc có lấy được cả thuốc mỡ trị bỏng.
Lục Diệt lấy ra,
tỉ mẩn giúp cô bôi lên vết thương.
Thuốc mỡ lạnh lẽo song đầu ngón tay Lục Diệt ấm áp khôn cùng, Kiều Kiều thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, cô chỉ vào lưng mình, nói một cách đáng thương: “Đây cũng bị đốt nữa.”
Cô chủ động xoay người, còn đưa tay vén áo lên, một vùng da trắng lạnh đập vào mắt anh, phía trên
có vài vết bỏng nho nhỏ.
Lục Diệt: “……!”
Trước kia cũng không phải chưa từng bôi thuốc cho Kiều Kiều, nhưng lúc đó trên người cô chỉ toàn là
thịt thối.
Nay nào còn giống như xưa, thịt thối rơi xuống, lộ ra làn da trắng lạnh vốn có.
Anh chịu đựng cảm giác kỳ quái trong lòng, giúp cô bôi thuốc.
Thời điểm đầu ngón tay chạm vào phía
sau, anh đã cảm nhận được tấm lưng gầy của cô.
Nuôi bao lâu mới có thể béo lên?
Kiều Kiều phát hiện người phía sau không có động tĩnh thì quay đầu lại, tò mò nhìn Lục Diệt: “Sao
thế ạ?”
“Không có gì.” Lục Diệt sờ mái tóc dài ẩm ướt của cô, “Quy tắc cũ, em ngồi bên cửa sổ, lúc tôi nghỉ
ngơi nhớ ngồi yên.”
Kiều Kiều nhìn anh dường như quên mất chuyện muốn sấy tóc cho mình, vội vàng gật đầu: “Vậy anh mau
đi ngủ đi.”
Lục Diệt tắt đèn, trong phòng rơi vào bóng tối, Kiều Kiều ngồi một lát, đoạn mở cửa sổ tạo thành
một