Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Chờ đến khi một nhà ba người trở về phòng của mình, Kiều Kiều không thể không hỏi: “Mấy ngày nay
phải ở chỗ này sao?”
“Nếu không thì sao?” Ninh Chu hỏi ngược lại, “Hơn nữa bên ngoài lạnh lẽo một cách kỳ quái, ở lại
đây qua mùa đông cũng rất tốt.
Chưa kể bây giờ trời đang có tuyết, tôi cũng không muốn mỗi ngày
phải dán một lớp năng lượng vào mình.”
Kiều Kiều nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp sầm xuống một chút: “Cô nói dối tôi à? Cô nói muốn giúp tôi
tìm Lục Diệt.”
“Đừng nói là cô còn nghĩ tới Lục Diệt đấy?” Ninh Chu thản nhiên nói, “Lúc này cũng không có cách
nào để tìm đây.
Cô không phát hiện dù là buổi tối thì thây ma cũng không ra ngoài, ai biết ở đây có
chuyện gì xảy ra vào đêm.”
Kiều Kiều cảm thấy mình có thể bị người này làm cho tức chết, thế là cô vươn tay, đẩy Diệp Thi đang
yên tĩnh cùng Ninh Chu đang liến thoắng không ngừng ra ngoài, lạch cạch đóng sập cửa lại.
Ninh Chu không hiểu được Kiều Kiều, bèn than thở với Diệp Thi: “Cái con bé này cũng thật là.
Xem bộ
dạng cô nàng thì đúng là tính ở lại nơi đó một đêm.”
Diệp Thi đáp: “Chúng ta đừng để ý chuyện của người khác nữa.” Giọng nói của hai người dần xa.
Kiều Kiều ngồi yên một lát, tiếp đó lại lén mở cửa.
Cô đứng trong bóng tối, nhìn vào cây liễu trồng
bên cửa.
Cô cảm nhận được sức sống cạn kiệt của cái cây này.
Thở dài một hơi, phóng ra dị năng của mình, ý
muốn tìm ra nơi của Lục Diệt.
Nhưng nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, Kiều Kiều cảm nhận được một hồi lâu cũng
không có dấu vết của anh.
Có phải Lục Diệt đi lạc hay không đây.
Cô nghĩ chán nản.
Lúc này một cơn gió nhẹ thổi tới, mang đến một nguồn năng lượng kỳ diệu, khiến ánh mắt Kiều Kiều
dần dần sáng lên.
Đây là năng lượng thuộc về chiếc nhẫn của Lục Diệt.
Lục Diệt ở gần đây!
Kiều Kiều hứng khởi hẳn nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, bởi lẽ Ninh Chu nói có thể có nguy
hiểm bên ngoài.
Vì vậy Kiều Kiều vươn đầu ngón tay phủ đầy những ánh sáng li ti màu xanh biếc, chỉ trên thân cây
liễu xù xì, hỏi: “Bên ngoài có nguy hiểm gì không?”
Lại là một cơn gió thổi tới, thổi bay không ít bông tuyết rơi trên đỉnh đầu Kiều Kiều, lúc này liễu
nói với cô, bên ngoài an toàn
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà này, đi về phía bóng đêm mịt mù.
Không gian ngôi làng này có chút phức tạp, Kiều Kiều chỉ có thể dựa vào cảm giác ít ỏi của nguồn
năng lượng kia để dò đường.
Chẳng bao lâu sau, cô đã đến trước đền thờ ở trong cùng khu làng.
Cô đẩy cửa gỗ ọp ẹp và đi vào ngôi đền cũ kỹ này.
Bên trong cỏ dại mọc um tùm, vừa nhìn đã biết đã
lâu rồi không có người tới.
Cô đứng trước cửa nhìn thấy bên trong là từng cái từng cái bài vị một,
nhìn thấy đã làm da đầu cô tê dại.
Nhưng bởi vì năng lượng càng thêm nồng đậm, đã làm cho Kiều Kiều nhịn sợ đi vào.
Cô nhìn quanh
quất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bài vị đen ngòm.
Nơi này ánh sáng tù mù, cô nào có xem rõ được, chỉ có thể tận lực đến gần mà xem.
Trên bài vị đầy bụi bặm cùng mạng nhện, Kiều Kiều vươn tay lau sạch mới rốt cục nhìn rõ chữ ở trên.
Họ thật là ai cũng không quan trọng, sự chú ý của cô toàn bộ đều bị ngày dưới cùng của bài vị hấp
dẫn.
Kiều Kiều đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu tính ngày ở phía trên đó, một năm, hai năm, ba năm……
Cô đếm chúng theo từng năm, cuối cùng ngạc nhiên khi thấy rằng những người hiện trên bài vị đã chết
ít nhất từ năm mươi năm trước…
Bên ngoài đột nhiên có gió lớn, cánh cửa gỗ ở cổng bị đóng lại, phát ra tiếng động lớn.
Toàn thân Kiều Kiều không khỏi run lên, thiếu chút nữa sợ tới mức đạp cửa chạy trốn.
Lục Diệt ơi, anh ở đâu rồi…
Kiều Kiều trưng vẻ mặt đưa đám không xem những bài vị kỳ quái này nọ nữa, sau đó tập trung sự chú ý
để tìm nguồn năng lượng đó.
Cô đi qua tấm bài vị ở phía trước, rời khỏi đền thờ cũ nát từ cửa sau.
Chỗ này rất tối, mơ hồ có
thể nhìn thấy phía sau nhà thờ toàn cây khô héo và um tùm, vừa bước vào đã không thể nhìn thấy năm
ngón tay.
Khi những cây khô bị gió thổi, cành khô run rẩy, giống như phát ra tiếng than khóc thảm
thiết.
Kiều Kiều đi tới trước một gốc cây khô tráng kiện có năng lượng dao động mạnh nhất.
Hẳn là ở đây mới đúng.
Cô không khỏi cau mày, sau đó vươn tay ôm lấy cây chết, mặc dù là cây chết nhưng khi cô giang tay
ra cũng chỉ có thể bao lấy một phần thân cây.
Cô chợt nhận ra rằng chắc hẳn Lục Diệt đã trốn trong
gốc cây này.
Kiều Kiều đưa tay ra, cố gắng cảm nhận xem có hốc cây nào để Lục Diệt chui vào không.
Thế nhưng cô
sờ tới sờ lui cái gì cũng không được, còn bị một vật cứng rắn dưới chân làm cho vấp ngã.
Cô tức giận, ngồi xổm xuống định đào thứ đó ra, nhưng lúc cô mò mẫm trên mặt đất bỗng nhiên rờ được
một thứ mềm mại và ấm áp.
Kiều Kiều sờ soạng một phen, có lẽ là… bàn tay con người? Kiều Kiều: “A a a!”
Cô vừa kêu vừa nhào tới một bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Theo bản năng tự bảo vệ, cô há miệng và
dựa vào cảm giác để cắn vào cổ gã đó.
Lục Diệt kéo cổ áo cô ra làm Kiều Kiều cắn vào không khí, thiếu chút nữa là đã dập răng.
“Làm sao tôi dạy được em đây, nếu tôi là kẻ xấu thì đã trực tiếp chụp vào sau gáy em rồi.” Sau gáy
là một nơi dễ bị tổn thương hơn cổ.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó nhào tới, nào giống như con mèo con hung ác
vừa rồi, lần này rõ ràng là hưng phấn khôn cùng.
Lục Diệt chẳng ngờ tới cô có thể vui mừng thành
như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị cô đẩy té xuống.
Cô nằm sấp trên người anh, mặt chôn ở cổ
anh, dùng giọng nói mềm nhũn gọi tên anh.
“Lục Diệt, em còn tưởng anh đã đi đâu mất rồi.”
Lục Diệt trấn an bằng cách chạm vào mái tóc của cô, nói: “Người biến mất không phải là tôi, mà là
em.”
Dao động năng lượng ở đây rất đặc biệt, trực tiếp áp chế dị năng hệ hỏa của anh, làm cho anh thiếu
chút nữa đã không tìm được tới đây.
“Em tưởng không tìm được anh nữa, Lục Diệt, em nhớ anh quá.” Gặp con người thì vừa kỳ quái lại vừa
ác độc, thấy đồng bọn thì lại muốn giết cô, đúng là chỉ có bên cạnh Lục Diệt là an toàn nhất.
Lục Diệt đặt cô xuống sau khi ôm cô đứng lên, anh đáp: “Mới nửa ngày mà thôi.”
Kiều Kiều sụt sịt và nói với vẻ đau khổ: “Nhưng em đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong nửa
ngày qua.
Một người đàn ông cầm dao muốn chém
em, một người phụ nữ muốn cắt tóc em và một thây ma đồng bọn đã cắn em…”
“Thảm như vậy sao.”
Kiều Kiều đỏ hốc mắt gật đầu.
Lục Diệt liền cho hay: “Tôi sẽ giúp em dạy dỗ bọn họ.”
Kiều Kiều gật đầu thật mạnh, nói: “Anh giúp em làm người phụ nữ đó hói là được.”
Lục Diệt: “……”
Anh trầm lặng một chút, sau đó dứt khoát chuyển đề tài, lôi kéo Kiều Kiều ngồi xổm xuống.
Trong tay Lục Diệt nổi lên một ngọn lửa, biết Kiều Kiều sợ lửa, anh còn cố tình đặc biệt để ngọn
lửa trên đỉnh đầu của họ, làm cho cô chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa mà không cảm nhận được nhiệt độ.
“Nhìn xem đây là cái gì.” Lục Diệt nói.
Kiều Kiều nghe vậy lập tức vươn hai móng vuốt chủ động kéo thứ đó lên khỏi mặt đất, cuối cùng đào
được một cái hộp gỗ.
Cái hộp đầy bẩn thỉu được cô cầm trong tay, cô vừa đưa cho Lục Diệt vừa hỏi: “Lục Diệt, làm sao anh
tìm được em thế?”
Lục Diệt không muốn nói cho Kiều Kiều biết anh đã gieo một ngọn lửa trên người cô, anh lo cô sợ hãi
nên chỉ nói dối: “Tôi biết tất cả mọi chuyện.” “Ôi, anh thật lợi hại đó.” Kiều Kiều nói, bắt đầu
nhỏ giọng oán giận, “Vậy anh còn dọa em…”
“Em là thây ma thì sợ cái gì?”
“Sợ người.” Kiều Kiều đáp, “Con người rất tàn bạo.”
Có đôi khi Lục Diệt cảm thấy Kiều Kiều không coi anh là con người.
“Lục Diệt.”
Lục Diệt lúc này đã mở hộp gỗ ra, nghe thấy cô gọi anh, liền đáp một tiếng.
“Nếu anh đã sớm biết em
ở đây, tại sao anh không đến tìm em sớm hơn?” Lục Diệt nhìn cô một cái rồi mở lời: “Tìm thịt cho
em.”
Ánh mắt Kiều Kiều sáng lên, tiếp theo nhìn người đàn ông dường như có chút chật vật, áy náy mở lời
: “Vất vả cho anh rồi, anh trở nên hôi thối bẩn thỉu thế này thì ra đều là vì em.”
Khi chém giết biến dị thú, máu tươi trên người chúng khó tránh khỏi bắn tung tóe trên người anh,
hơn nữa lúc anh và thây ma đánh nhau có lăn mấy vòng trên mặt đất, thật đúng là có chút chật vật.
Ít nhất đây là lần đầu tiên Kiều Kiều thấy Lục Diệt bẩn đến nhường này.
Giống như lúc trước Lục
Diệt chê cô bẩn thỉu, trong đôi mắt sáng ngời của Kiều Kiều xuất hiện cảm xúc ghét bỏ giống hệt anh
lúc đó.
“…… Lúc nào đến lượt em chê tôi không sạch rồi.” Lục Diệt vươn hai ngón tay, nắm lấy cổ tay cô nâng
lên, “Móng vuốt của em bẩn thành dạng gì đây?”
Kiều Kiều nhìn anh một cái, sau đó bôi móng tay đầy bùn đất lên người anh, tựa hồ là muốn cọ bằng
sạch bùn đất trên tay mình.
Lục Diệt vỗ rớt tay cô mà rằng: “Quần áo dơ trên người tôi có sạch đâu, đừng cọ tới lui lung tung.”
Được thôi.
Lúc này Kiều Kiều mới nhìn thấy bên trong hộp gỗ trong tay Lục Diệt chứa cái gì.
Đó là một chiếc nhẫn.
Là một chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản, thân nhẫn điêu khắc hoa văn tinh xảo, nhẫn bạc chiếu rỡ ánh
sáng lấp lánh dưới ánh lửa, kiểu dáng khá quen thuộc.
Ánh mắt Kiều Kiều sáng lên, cầm lấy chiếc nhẫn đo vào ngón tay mình, kết quả còn chưa kịp đeo, khi
chiếc nhẫn rời khỏi hộp gỗ lại có cảm giác giống như đụng trúng cơ quan nào đó.
Cây khô bốn phía bắt đầu kịch liệt rung động, thậm chí ở xa xa, phảng phất như có tiếng rống thây
ma truyền đến, càng ngày càng đông đúc, càng ngày càng gần.
Kiều Kiều bị giật mình, vội vàng ném chiếc nhẫn trở về, luống cuống nhìn Lục Diệt.
Lục Diệt đóng lại hộp gỗ lại, sau khi đặt về vị trí ban đầu, anh đã nhanh chóng thấy một làn sóng
người điên cuồng tới gần hướng bọn họ.
Có lẽ là dân làng ở đây?
Sắc mặt Kiều Kiều biến đổi, lôi kéo Lục Diệt chạy vào rừng khô: “Chạy đi, bọn họ đều là đồng bọn.”
“Tại sao phải chạy?” Lục Diệt không cảm nhận được bất kỳ dao động dị năng nào trên người bọn họ,
nhưng Kiều Kiều lại nói bọn họ là thây ma? Không phải chứ.
Trừ phi……
Kiều Kiều ngắt suy nghĩ của anh: “Bởi vì họ chết rất nhiều.” Lục Diệt: “……”
Rất có lý.
Anh bước nhanh hơn, nắm lấy tay Kiều Kiều, nhanh chóng chạy về phía sâu trong rừng cây chết.
Dân làng thây ma kia không đuổi theo bọn họ chạy nữa, mà lại vây quanh cây khô chôn hộp gỗ, điên
cuồng hấp thụ năng lượng trong đó.
Mấy cây khô héo cũng theo đó mà ầm ầm ngã xuống.
Nghĩ tới cảnh nếu Lục Diệt lấy đi cái hộp gỗ kia, anh sẽ phải đối mặt với hiện tượng lạ khi bị một
ngôi làng thây ma truy đuổi.
Sau khi chạy ra ngoài một khoảng cách, Lục Diệt khiến Kiều Kiều dừng lại, anh còn khen cô: “Bây giờ
chạy rất nhanh, tiếp tục duy trì.”
Kiều Kiều đáp: “Nếu mà không chạy thì phải đánh nhau với bọn họ mất rồi.”
“Em có chắc bọn họ là thây ma không?” Lục Diệt hỏi.
Kiều Kiều gật gật đầu: “Bọn họ có răng nanh, lúc cắm em sẽ làm chỗ căn bị hư thối.”
“Nhưng trên người bọn họ không có dị năng.” Kiều Kiều chớp chớp mắt: “Vậy thì sao ạ?”
“Thây ma có đẳng cấp dị năng cao thì có thể dựa vào dị năng ngắn ngủi duy trì hình người.
Bọn họ
không có dị năng, thì nào có giống như vậy.” Lục Diệt nhìn thoáng qua Kiều Kiều không nằm trong lý
thuyết này, dị năng của Kiều Kiều còn xa mới có thể đến mức biến thành hình dạng con người.
Kiều Kiều tỉ mỉ cảm nhận được dao động trên người đồng bọn truyền đến từ xa xa, thật sự không cảm
nhận được dị năng.
“Vậy có nghĩa là bọn họ đều vô cùng lợi hại không?”
“Không.
Hiện tại không có khả năng xuất hiện thây ma cấp cao.
Lục Diệt nhớ lại một tập hồ sơ cũ mà
kiếp trước từng thấy trong phòng thí nghiệm Hi Vọng, “Tôi nghĩ mình biết bọn họ rốt cuộc là cái
gì.”
Đôi mắt của Kiều Kiều sáng lên, cô ngạc nhiên mở lời: “Lục Diệt, anh thực sự biết tất cả mọi thứ
đó.
Vậy thì họ là gì?”
“Đó là một sản phẩm bị lỗi.”
“Vừa không là người, cũng không thể gọi là phế phẩm của thây ma.” Bọn họ là kết quả của những hành
động tàn ác mà phòng thí nghiệm Hy Vọng đã thực hiện nhiều năm trước.
Kiều Kiều nghe không hiểu, ngây thơ nhìn Lục Diệt.
Những chuyện âm u đó, Lục Diệt cũng không muốn nói cho Kiều Kiều biết, cô nghe không hiểu thì càng
không cần phải hiểu.
Anh đổi sang chuyện khác: “Chúng ta hãy quay lại đi.” “Hả?”
Lục Diệt nói tiếp: “Tôi muốn xem lại chiếc nhẫn đó.” “Thật giống với cái treo trên cổ anh đấy.”
“Chính xác.”
Nhưng rất không khéo, lúc bọn họ quay về, vẫn còn nhìn thấy đám dân làng thây ma kia.
Bọn họ bị một