Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Trước khi cô bé thây ma mở cửa đối phó với dân làng tới dò hỏi, Lục Diệt và Diệp Thi đã kéo cặp vợ
chồng thây ma kia vào trong phòng.
Khi nó ra mở cửa, điều mọi người không ngờ tới là ngoài cửa chỉ có một bà thím trung niên, và bà ta
cứ lẳng lặng nhìn nó.
Cô bé thoáng bất an: “Thím Liễu, thím tới tìm cháu có chuyện gì ạ?” “Thím không tìm cháu.” Thím
Liễu bình tĩnh nói: “Thím muốn vào nhà, cháu tránh ra.”
Cô bé thây ma sợ bà ta gặp chuyện không may, vội can: “Đừng ạ… Bố mẹ cháu đều không có nhà.”
Thím Liễu đẩy cô bé ra, bước vào nhà.
Mặt mày bà ta cực kỳ bình tĩnh, nhưng bởi quá bình tĩnh mà
trông lại có vẻ âm u.
Cô bé nhắm mắt đuổi theo bà ta, sợ bà ta gặp chuyện.
Thím Liễu vừa bước vào nhà thì đã bị một con dao kề lên cổ, Ninh Chu khẽ đảo mắt: “A, là bà à?”
Là bà thím trung niên không chào đón họ lúc họ xin ở nhờ hôm qua.
“Tôi không tìm cô.”
Thím Liễu giống như không thấy thấy con dao mà lướt qua từng người một đang đứng trong phòng.
“Không phải… không phải…”
Cuối cùng bà ta dừng lại trước mặt Lục Diệt.
“Là cậu, cậu đã động vào chiếc nhẫn.”
Kiều Kiều khẽ nói: “Xin lỗi thím, nhẫn là cháu lấy, nhưng khi thấy không ổn cháu đã để lại chỗ cũ
ngay.”
“Không phải cô, mà là cậu.” Thím Liễu chỉ vào Lục Diệt, “Tôi có thể cảm nhận được năng lượng thời
gian dao động trong cơ thể cậu.”
Lục Diệt kéo Kiều Kiều ra sau lưng anh, nhìn thím Liễu hỏi: “Là tôi thì sao?”
Thím Liễu hỏi: “Vì sao cậu không lấy nó?”
“Nhẫn thời gian cung cấp năng lượng cho các người có thể giữ một nửa hình dáng con người mà sinh
sống, nếu tôi lấy nó đi, các người sẽ chết hết.” Lục Diệt hỏi lại: “Hay là, bà muốn chết?”
Thím Liễu đăm đăm nhìn Lục Diệt hồi lâu, bỗng ôm mặt khóc rưng rức: “Bọn tôi đã chết lâu rồi!
“Sống” thế này có nghĩa lý gì? Tôi chỉ mong được giải thoát!”
“Bà còn nhớ rõ chuyện thuở sinh thời?”
“Dân làng đã quên đi nguyên nhân cái chết nhiều năm trước của chúng tôi, nhưng tôi thì không…”
Trong mắt thím Liễu ánh lên vẻ thù hận: “Tôi không muốn “sống” thế này, lòng ôm thù hận mà không
thể báo thù, chỉ biết kéo dài hơi tàn ở đây, thậm chí ngay cả chuyện ra khỏi cái làng này tôi cũng
không làm được!”
Chiếc nhẫn kia chẳng những duy trì ngoại hình và lý trí của bọn họ, mà đồng thời còn giam hãm họ.
Ngôi làng này tựa như địa ngục không lối thoát, cư dân ở đây chẳng biết làm gì hơn là sống qua ngày
đoạn tháng.
Điều bi ai nhất là hầu như không có bất cứ ai muốn thoát khỏi tình cảnh này.
Bọn họ khoác lớp da và lý trí loài người mà ăn tươi nuốt sống, vật vờ như cái xác không hồn.
Kiều Kiều bất giác chen lời: “Sống thế này không tốt sao? Rất nhiều thây ma đều không có lý trí,
nhưng các người lại có.
Nếu ngay cả thây ma cũng không phải thì các người sẽ chết thật sự đấy.”
Giọng thím Liễu dần gắt gỏng: “Tôi đã nói, tôi không muốn “sống” theo nghĩa ấy!”
Ninh Chu nói: “Thím à, thím lạ thật đấy, chỉ có mỗi thím muốn chết thôi chứ tôi thấy đám thây ma
khác trong làng đều sống rất vui vẻ mà.”
Thím Liễu không ngó ngàng tới hai người họ mà nhìn Lục Diệt nói: “Cậu hãy mang thứ ác nghiệt kia đi
đi! Nếu không mấy người đều sẽ chết ở đây đấy!”
Lục Diệt nói: “Bà về trước đi.”
Thím Liễu đã hơi bình tĩnh hơn, bà ta biết có lẽ bọn họ đang xem xét lời mình nói có thật không,
đành gật gật đầu.
Trước khi thím Liễu ra về, Ninh Chu đột nhiên hỏi: “Đám nhà nghiên cứu đã hại các người là ai?”
“Bọn chúng tự xưng là vì hy vọng.”
Con dao bản lớn trong tay Ninh Chu rơi khỏi tay cô, phát ra một tiếng choang.
Sau khi thím Liễu đi, cô bé thây ma vội vã chạy tới một căn phòng khác để xem bố mẹ mình thế nào,
thế nên trong phòng bấy giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Người phá vỡ sự im lặng là Kiều Kiều, cô sờ cái bụng lép xẹp của mình, bảo Lục Diệt: “Lục Diệt, em
đói.”
“Vào bếp đi, anh nấu cho em ăn.” Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Chu và Diệp Thi lầm bầm: “Nồi nấu thịt người mà anh ấy cũng dám dùng, dùng nước ấy để nấu, ăn
vào cũng không sợ hỏng bụng.”
Dân làng nơi đây hẳn là đều dùng nước sông, mà bây giờ có lẽ nước sông đều đã bị ô nhiễm.
Tuy nói thì nói vậy, cô ta vẫn kéo Diệp Thi vào trong bếp xem.
Sau khi trơ mắt nhìn Lục Diệt biến
ra đủ bộ dụng cụ làm bếp, cô ta nín thinh.
“Này người chị em, lại đây.” Ninh Chu vẫy vẫy tay với Kiều Kiều.
Kiều Kiều vừa đi sang, cô ta đã
lôi Kiều Kiều ra khỏi bếp ngay.
Mặt Ninh Chu hiện đầy vẻ khâm phục: “Cô làm thế nào vậy?” “Sao cơ?”
“Cô bé có bản lĩnh thật đấy.” Ninh Chu bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng của cô, cười tươi như hoa
nở: “Làm Lục Diệt tự động đeo xích chó lên, cam tâm tình nguyện nấu cơm cho cô.”
Ninh Chu ám chỉ sợi dây buộc tóc màu đỏ bắt mắt trên cổ tay Lục Diệt khi anh giơ tay lên, bên trên
có hình con chó nhỏ đang đung đưa, mỗi lần cô ta trông thấy đều buồn cười.
Kiều Kiều nghe vậy, bèn giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên, mỉm cười: “Tôi cũng có nè.”
“Òa.” Ninh Chu lại bẹo má Kiều Kiều: “Cục cưng tiếp tục cố gắng nhé!” Kiều Kiều không chịu được
nữa, túm lấy tay cô ta: “Cô đừng chạm vào tôi!”
“Tôi không chạm vào cô thì cô muốn ai chạm vào cô cơ?” Ninh Chu ôm lấy vai cô cười khanh khách: “Ôi
tôi biết rồi, cô chỉ để Lục Diệt chạm vào chứ gì.”
Kiều Kiều: “Nếu không thì sao.”
Hai cô gái đứng ở cửa bếp nói chuyện không nhỏ không to nên Lục Diệt nghe rất rõ ràng.
Anh vừa định gọi Kiều Kiều vào, Diệp Thi đã nói: “Tính Chu Chu là thế đấy, anh đừng chấp.”
Anh ta lại gần, phụ Lục Diệt một tay.
Lục Diệt nói: “Cậu bảo cô ta kiềm chế chút đi, đừng có dạy hư Kiều Kiều.” “Tôi thấy anh thích lắm
mà.”
Lục Diệt: “… Đâu có.”
“Trước kia anh quen Chu Chu à?” Sau một hồi im lặng, Diệp Thi bỗng hỏi: “Cô ấy bảo, sau này anh là…
đội trưởng?”
Lục Diệt thản nhiên đáp: “Không quen, chuyện này hẳn là cậu nên đi hỏi cô ta.”
Hai người không nói chuyện nữa.
Lúc này, cô bé thây ma ôm hương liệu tới, đưa cho Kiều Kiều, nói: “Chị bảo anh kia dùng cái này đi,
ăn ngon lắm!”
Kiều Kiều hít sâu một hơi: “Thơm thật đó.”
Cô nhận lấy, đang định vào đưa thì bị Ninh Chu đã cản lại.
“Chị vẫn luôn thắc mắc hôm qua vì sao bố mẹ em lại muốn bọn chị ăn mâm thịt đó?”
“Chị muốn biết thật ạ?”
Ninh Chu gật đầu, tuy hương liệu này thơm thì thơm thật nhưng cũng rất kỳ lạ.
Cô bé đáp: “Nếu bọn chị ăn vào bụng thì cả người sẽ tỏa ra mùi thơm.” “Ôi, thần kỳ vậy? Thế có phải
chị sẽ trở nên siêu thơm không?” Mắt Ninh Chu sáng rỡ.
“Đúng thế, vậy đến khi làm thịt bọn chị thì không cần ướp lại.” Ninh Chu: “…”
Kiều Kiều không nhịn được bật cười thành tiếng, biết chắc bọn họ khó chịu nên dù tiếc rẻ, cô vẫn
trả lại mớ hương liệu cho cô bé.
Cô bé nhận lại, thử hỏi dò: “Em cũng đói bụng, em có thể ăn chung với bố mẹ không?”
Kiều Kiều: “Được chứ.”
Lục Diệt cầm con dao găm, rốt cuộc hôm nay ngoài Kiều Kiều, anh cũng cầm dao nấu ăn cho người khác.
Tất nhiên là anh không thấy vui vẻ gì, may mà Ninh Chu đã dạy Kiều Kiều cách làm nũng hiệu quả tức
thời.
Ăn cơm xong, Kiều Kiều và cô bé sang một bên chơi, cô nói với cô bé: “Ngoài thịt người thì mấy loại
thịt khác cũng ngon lắm.”
“Dạ dạ.” Cô bé nói: “Nhưng nếu anh kia có thể nấu thịt người thì càng tuyệt ạ.”
Kiều Kiều: “…”
Cả ngày trôi qua gió yên sóng lặng.
Đến tối, Ninh Chu rủ Lục Diệt và Kiều Kiều đi đào châu báu song
bị Lục Diệt từ chối.
Cô nàng cũng không ép mà kéo Diệp Thi chạy đi.
Kiều Kiều thấy hơi phản cảm về hành động của Ninh Chu, dẫu sao những người ở đây mà không có chiếc
nhẫn kia thì sẽ chết thật sự.
“Bọn họ không lấy được đâu, em cứ yên tâm.” Lục Diệt ôn tồn trấn an cô.
“Vì sao ạ?”
“Đêm qua chúng ta vừa ra ngoài nên đám người ở đây chắc chắn đã đề cao cảnh giác, có khi bọn họ đều
đang tụ tập ở đó giống tối qua đấy.”
Lục Diệt vừa dứt lời đã thấy ba người nhà thây ma mắt dại đi, kéo nhau ra ngoài, Kiều Kiều gọi họ
hai tiếng mà họ chẳng hề phản ứng.
Đúng như cái xác không hồn.
Kiều Kiều tựa lưng vào gốc liễu lớn, chợt nói với Lục Diệt: “Lục Diệt, hình như em biết “hy vọng”
mà thím kia nhắc đến ban sáng là gì rồi.”
“Là một phòng thí nghiệm tên Hy Vọng.” Lục Diệt lập tức nhìn về phía cô.
Kiều Kiều khẽ đặt tay lên thân cây liễu, nói: “Là nó bảo với em, nó còn nói cho em biết rốt cuộc đã
có chuyện gì xảy ra trong quá khứ.”
Sinh vật thây ma không phải xuất hiện lần đầu tiên vào sáu tháng trước, mà là năm mươi năm trước.
Nhưng năm mươi năm trước, độc thây ma chỉ bùng nổ trong một phạm vi nhỏ, chưa tạo ra hậu quả gì
nghiêm trọng thì đã bị khống chế.
Đám nhà nghiên cứu tràn đầy dã tâm thấy sinh vật này có thân thể cường tráng, dường như bất tử, và
một số rất ít còn có “dị năng” nên lén để lại vài mẫu thử, hòng nghiên cứu ra loại huyết thanh có
thể biến đổi gen loài người.
Sau đó họ đã nghiên cứu thành công, song lại không tìm được đối tượng thí điểm.
Bọn họ chọn một ngôi làng hẻo lánh làm không gian mẫu cho thí nghiệm, đó chính là nơi này.
Dân làng bị cái lợi trước mắt lừa gạt nên đã tiêm loại huyết thanh đó vào, song hoá ra nó chỉ là
sản phẩm hỏng được cải tiến từ độc thây ma.
Sau khi tiêm vào, tuy bọn họ có thịt thối và răng nanh,
nhưng lại không thể biến thành thây ma chân chính, vì cơ thể bọn họ không cường tráng như vậy, sức
vóc cũng không lớn, hoàn toàn không phải kết quả mà đám nhà nghiên cứu kia mong muốn.
Vì thế ngôi làng này bị bỏ mặc.
Độc thây ma mạnh mẽ không phải là thứ mà cơ thể họ có thể kháng cự.
Sau khi biến thành thây ma,
chẳng bao lâu sau họ đã chết bất đắc kỳ tử, dân làng thương xót mà lập bài vị cho họ, mong họ có
kiếp sau.
Thế rồi một nhóm thây ma bỗng trở nên khát máu, chúng biến ngôi làng thành địa ngục nhân gian.
Đây là một vòng lặp chết chóc, cuối cùng tất cả mọi người đều chết sạch.
Thời gian trôi đi, độc thây ma lại bùng phát lần nữa, dị năng xuất hiện khiến chiếc nhẫn có năng
lượng thời gian bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Nó xoay ngược thời gian, giữ lại bề ngoài và lý trí của họ như lúc còn là người, giúp họ dùng một
cách khác để “sống” ngắc ngoải qua ngày.
Kiều Kiều kể hết mọi chuyện mà cái cây đã sống rất nhiều năm kia nói cho cô với Lục Diệt, không hề
giấu giếm điều gì.
Lục Diệt nhìn cô, lặng thinh hồi lâu.
Mọi chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm Hy Vọng đều ngập tràn sự độc ác và u ám, là những thứ Lục
Diệt không muốn Kiều Kiều biết.
Anh nào có ngờ Kiều Kiều lại biết được chuyện quá khứ thông qua
cách này.
Tâm trạng Kiều Kiều sa sút hẳn, cô nói: “Lục Diệt, hóa ra con người có thể xấu xa đến vậy.”
So với phòng thí nghiệm kia thì những người trước kia cô từng gặp đều chỉ có thể xem là hơi độc ác.
“Đó đã là chuyện năm mươi năm trước, em đừng sợ.” Lục Diệt dối lòng hòng trấn an cô.
“Vậy phòng thí nghiệm kia còn hoạt động không?”
“… Còn.” Trong căn cứ Bảo Hộ phía Bắc, vì những nghiên cứu về thây ma và tinh hạch mà bây giờ địa
vị của bọn họ ngày một nâng cao.
“Ở đâu ạ?”
“Căn cứ Bảo Hộ.”
Kiều Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “May mà đích đến của chúng ta là Hòa Châu, không đụng
phải bọn họ, tốt quá.”
“Hòa Châu là một nơi rất tốt.” Lục Diệt nói.
“ À Lục Diệt.” Kiều Kiều bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu của Lục Diệt: “Trước kia
anh muốn tới căn cứ Bảo Hộ là vì phòng thí nghiệm đó sao? Bọn họ xấu xa như vậy, có phải bọn họ
cũng từng ức hiếp anh không?”
“Không đâu.” Kiếp này anh không tới căn cứ Bảo Hộ nên sẽ không có cơ hội gặp đám người đó.
Kiều Kiều vẫn thầm thấy bất an, cô rất muốn gặng hỏi thêm thì chợt phát hiện cây liễu cô đang dựa
đung đưa rất mạnh, theo sau đó là tiếng thây ma gầm rú cùng hướng hôm qua.
Ninh Chu thực sự bất chấp mọi hậu quả để lấy chiếc nhẫn kia?
Cửa bất chợt bị đẩy mạnh ra, Ninh Chu và Diệp Thi vừa chạy vọt vào vừa thở hồng hộc.
“Mau rời khỏi đây!” Tay Ninh Chu đang nắm chặt chiếc nhẫn.
Kiều Kiều lập tức nhìn Ninh Chu lên án:
“Cô thật quá đáng!”
“Cô đúng là một con bé hồn nhiên không hiểu gì.” Ninh Chu cười khẩy: “Bọn họ vốn là người chết, có
thể sống thêm sáu tháng là may lắm rồi.”
Thấy hai người sắp sửa cãi nhau, Lục Diệt và Diệp Thi bèn mỗi người kéo một người, vội