Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Mấy ngày sau đó đều sóng yên bể lặng, trong thời gian ấy cô nàng kia có đến thêm một lần, nhưng
thấy chẳng nên cơm cháo gì thì bặt tăm luôn, trừ cô ta thì không còn ai tới nữa, còn Lục Diệt thì
đang chuẩn bị cho chuyện rời khỏi thành phố Tô.
Có điều bấy giờ thành phố Tô đã thất thủ, anh nhớ gã đàn ông kia từng nói sẽ có đội cứu hộ tới đây,
dẫu vậy cũng không thể trông cậy vào đội cứu hộ được, vì ngay chính bản thân họ cũng khó lo liệu
nổi.
Kiếp trước, Lục Diệt từng nghe nói về thảm kịch của thành phố Tô, tất cả mọi người trong thành phố,
bao gồm cả đội cứu hộ, không một ai may mắn chạy thoát, cuối cùng đô thành phồn hoa này biến thành
thiên đường của thây ma, địa ngục của loài người.
Sau đó, có vô số người muốn tới thành phố đã thất thủ này để xây dựng căn cứ, nhưng đều bỏ mạng
dưới miệng lưỡi thây ma.
Vậy nên muốn rời khỏi thành phố Tô là chuyện không hề dễ dàng chút nào.
Bây giờ cổng thành chắc đã
bị thây ma bao vây toàn bộ.
Giờ mà rời đi sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu còn nấn ná thì lại càng rủi ro hơn.
Thời điểm này, so với
buổi đầu mạt thế thây ma kích động dữ dằn và thời kỳ sau thây ma trở nên hùng mạnh thì thích hợp
hơn cả.
Lục Diệt đang nghĩ ngợi thì Kiều Kiều vốn tựa vào cánh cửa dẫn ra ban công quan sát bên ngoài chợt
chạy tới, kéo tay áo Lục Diệt, ý bảo anh tới xem.
Lục Diệt bị cô kéo đi, ra ban công mới dừng lại, bỗng thấy có rất nhiều người xuất hiện dưới lầu.
Nhìn họ, tâm trạng Lục Diệt thốt nhiên bộn bề hẳn.
Nơi này rất ít thây ma, hầu như không có, mà cư dân sống sót trong thành phố cũng không nhiều.
Lục
Diệt còn xem xét một vòng khu nhà, trong khu nhà tuy vẫn có người ở nhưng có thể đếm trên đầu ngón
tay.
Vì người
chẳng có mấy nên thây ma cũng không buồn bén mảng tới, thế nhưng giờ đây…
Bỗng dưng có rất nhiều người kéo tới.
Nhiều người, đồng nghĩa với có khả năng sẽ thu hút thây ma tới đây.
Trong lúc Lục Diệt đánh giá
những người đứng bên dưới, Kiều Kiều đột nhiên vươn tay kéo tấm rèm ở ban công lại, che đi tầm mắt
Lục Diệt.
Đứng sau bức rèm, Kiều Kiều chỉ vào đám người dưới lầu, nhìn Lục Diệt lắc đầu.
Lục Diệt biết cô sợ điều gì, bèn xoa đầu cô để trấn an, mái tóc dài của cô được anh vuốt mượt hết
cả.
Anh nói: “Em vào phòng đợi đi, để tôi xuống xem sao.”
Lục Diệt không muốn bị đám người kia liên lụy, nhưng bây giờ mọi người đều ở chung một khu, được
mất đều dính dấp lẫn nhau, anh không thể lờ đi không tìm hiểu gì về bọn họ, bằng không sẽ rất nguy
hiểm.
Kiều Kiều bất an túm chặt vạt áo anh.
Lục Diệt vừa khuyên được Kiều Kiều về phòng tự chơi, cửa đã bị gõ vang.
Kiều Kiều lặng lẽ mở hé
cửa, thò đầu theo dõi tình hình bên ngoài.
Lục Diệt mở cửa, đập vào mắt anh là một chàng trai độ hai mươi tuổi.
Anh chàng này mặc bộ đồng phục
màu xanh lục của đội cứu hộ, lùn hơn Lục Diệt một chút, anh ta hơi ngẩng lên, đang định mở lời thì
mắt bỗng sáng rực: “Anh Lục, không ngờ anh còn sống!”
Lục Diệt: “…”
Lục Diệt nhìn anh ta một cái, nhất thời không nhận ra anh ta là ai.
Anh chàng thấy mặt Lục Diệt lạnh tanh, không khỏi cảm thán: “Không phải chứ! Mới có bao lâu em chưa
gặp anh mà anh đã hết quên em rồi à? Em là Thi Huyễn Minh nè anh.”
Nghe anh ta báo tên, Lục Diệt mới nhớ ra anh ta là ai.
Dẫu sao với Thi Huyễn Minh mà nói chỉ là mấy
tháng không gặp, nhưng với Lục Diệt thì lại cách cả kiếp người, là một khoảng thời gian rất dài.
Mấy tháng trước, anh và đồng đội là Tống Giản đi làm nhiệm vụ, sau đó gặp phải mạt thế, nên không
gặp lại đồng đội cũ, nếu có thì cũng chỉ làm đám “đồng đội mới” tạm tổ hợp vì mạt thế, không nhắc
tới cũng được.
Vậy nên gặp lại Thi Huyễn Minh ở đây là chuyện rất bất ngờ với Lục Diệt.
“Trước đó em và đội trưởng
đội cứu hộ của em đã gặp Tống Giản, anh ấy nói anh vì cứu anh ấy mà hy sinh tại thành phố Tô, khiến
em cứ đau lòng mãi.
Được gặp lại anh ở đây thật tốt quá!” Thi Huyễn Minh thấy Lục Diệt vẫn chẳng
nói chẳng rằng, bèn chần chờ hỏi: “Không phải chứ anh Lục, có phải anh bị mất trí nhớ không? Không
nhận ra em thật à?”
Lục Diệt và Thi Huyễn Minh ở cùng quân khu, tính tình Lục Diệt cao ngạo lạnh lùng, không biết đưa
đẩy.
Anh quen Thi Huyễn Minh thông qua Tống Giản, nên kỳ thật anh và Thi Huyễn Minh cũng không tính
là thân thiết,
nhưng chẳng hiểu sao Thi Huyễn Minh lại cảm thấy quan hệ giữa hai người họ rất tốt.
Hồi lâu, Lục Diệt mới hỏi: “Tống Giản đâu?”
Thi Huyễn Minh lắc đầu nói: “Em không hỏi, anh ấy đi một mình, không rõ muốn đi đâu.”
“Có bao nhiêu người tới thành phố Tô?” Lục Diệt chỉ biết sau này thành phố Tô sẽ thất thủ hoàn
toàn, nhưng có bao nhiêu đội cứu hộ tới đây thì anh lại chẳng hay biết gì, và càng không ngờ rằng
người tới lại thuộc cùng quân khu với anh ngày trước.
“Bọn em tới đột xuất nên quân số không nhiều lắm, tính cả em là mười người.”
Thi Huyễn Minh đang nói chuyện với anh thì bên dưới lầu có tiếng người gọi vọng lên: “Tiểu Minh, đã
gọi hết người phía trên xuống chưa? Cậu ở trên đấy làm gì?”
Thi Huyễn Minh đáp một tiếng, sau đó giải thích với Lục Diệt: “Bọn em muốn đóng quân ở đây, nên
phải kiểm kê nhân số.
Anh Lục, có ai ở đây với anh không?”
“Có.” Chuyện Kiều Kiều ở đây không thể giấu được.
“Vậy kêu xuống dưới đi.”
“Không được.” “…Ai thế?”
Lục Diệt thoáng im lặng rồi đáp: “Em gái tôi.”
“Anh kiếm đâu ra em gái thế.” Thi Huyễn Minh chợt ngớ người, sau đó ngộ ra: “Em gái mưa à! Anh được
ghê, thế anh kêu chị dâu xuống lầu đi, đều là người nhà cả.”
“Em ấy xấu hổ.” Lục Diệt dửng dưng nói: “Đi xuống đi, tôi sẽ nói chuyện với đội trưởng của cậu.”
“Được ạ.”
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Kiều Kiều thấy Lục Diệt đi theo người nọ, bỗng thấy hơi sốt ruột, cô muốn đuổi theo nhưng Lục Diệt
đã đưa tay ra sau lưng đóng cửa lại.
Cô đành nấp sau bức rèm chỗ ban công, vén he hé.
Kiều Kiều thấy có rất nhiều người đứng bên ngoài,
còn Lục Diệt thì đang nói chuyện với một người đàn ông tướng tá hung tợn.
Lục Diệt cảm nhận được ánh mắt của Kiều Kiều, khẽ nhíu mày liếc lên, Kiều Kiều lập tức buông rèm
xuống, không dám nhìn anh nữa.
Mãi lâu sau Lục Diệt mới về.
Đội trưởng đội cứu hộ tên Quách Bàn, đã bất hòa với Lục Diệt từ lâu.
Giờ bọn họ vào đây, Quách Bàn
nói thẳng nếu Lục Diệt muốn ở lại thì phải phục tùng mệnh lệnh, bằng không xin mời anh đi cho.
Không những vậy,
Quách Bàn còn yêu cầu anh nộp lương thực, sau đó sẽ phân phối một số lượng thống nhất theo bình
quân đầu người.
Tuy Quách Bàn và Lục Diệt không ưa nhau, nhưng chuyện này cũng không phải nhắm vào Lục Diệt.
Mấy
chục người sống ở đây đều bị yêu cầu như vậy, khiến không ít tiếng phản đối vang lên.
Nhưng vì đội
cứu hộ có vũ khí, dù có người lên tiếng phản đối cũng bị Quách Bàn dùng cách thức mạnh mẽ trấn áp.
Vì muốn tìm cơ hội rời khỏi thành phố Tô ngay nên Lục Diệt cũng không muốn chuốc phiền hà, đều đồng
ý hết.
Đương nhiên Kiều Kiều không biết vừa rồi có chuyện gì, cô lại gần Lục Diệt, đôi mắt đen láy sâu
thẳm ánh lên, như đang hỏi anh chuyện