Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiều Kiều đâu nào biết được trong lòng Lục Diệt suy nghĩ điều gì, cô giơ tay lên, làm mấy động tác
khoa chân múa tay, như thể đang khen Lục Diệt lợi hại lắm.
Lục Diệt nhìn cô, bỗng nhiên anh nghĩ trước khi rời đi có nên dạy cô dăm ba chiêu không?
Ít nhất để Kiều Kiều sau này đừng bị đám đồng bọn thây ma ăn hiếp nữa.
Lỡ mà cô bị thương cả người
lần nữa cũng chẳng có ai giúp băng bó cho.
Ngay lúc hai người mãi suy nghĩ riêng, có người gõ cửa
kèm theo giọng nói của Thi Huyễn Minh: “Anh Lục mở cửa cho em với! Em tới đưa đồ sưởi ấm cho anh
đây!”
Làm sao lại tới nữa?
Lục Diệt đứng dậy mở cửa thì phát hiện Kiều Kiều còn ngây ngốc ngồi tại chỗ không về phòng.
Thôi kệ, đừng để Thi Huyễn Minh tiến vào là được.
“Có chuyện gì?” Lục Diệt mở cửa hỏi.
Trong tay Thi Huyễn Minh cầm một cái túi, anh chàng cho hay: “Em đưa anh đồ ăn tối chứ gì nữa, anh
cũng đừng nhịn thật, lúc này chẳng dễ gì để có được một bữa ăn đầy đủ đâu.”
Lục Diệt nhìn một cái, anh cũng không từ chối mà đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì, cũng là chỗ anh em với nhau cả!” Thi Huyễn Minh vẫn rất tò mò về bạn gái của Lục
Diệt, đúng lúc Kiều Kiều đang ngồi trên sô pha, chẳng qua từ góc nhìn của Thi Huyễn Minh thì anh
chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen và bờ vai gầy yếu mỏng manh của Kiều Kiều.
Lục Diệt nghiêng người che đi, làm cho anh chàng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh như băng của Lục
Diệt.
“Cậu còn chuyện gì không?”
Lòng chiếm hữu của anh Lục đã cao đến nhường này sao? Nhìn một cái cũng chẳng được.
Thi Huyễn Minh gãi gãi đầu và nói: “Không có chuyện gì đâu.
Vậy em đi đây.”
Lục Diệt gọi anh chàng lại.
“Thành phố Tô không phải là nơi có thể nán lại lâu.” Cuối cùng Lục Diệt vẫn nhắc nhở anh chàng thêm
một lần, dẫu sao cũng từng là chiến hữu, anh không muốn nhìn người nơi này liều mạng vô ích.
Thi Huyễn Minh đáp: “Đội trưởng định đợi khi lũ thây ma ở đây được dọn sạch sẽ xây dựng căn cứ.
Em
phải đi theo đội trưởng.”
Giờ đã là mạt thế, lại có được một cơ hội lập nên căn cứ thuộc về chính mình bày ở trước mắt, Thi
Huyễn Minh khó mà không ham thích.
Nhiều ít gì Lục Diệt cũng biết một phần suy nghĩ của bọn họ, nên anh nói qua một câu cũng không nói
thêm nữa.
“Anh Lục, ngày mai em có nhiệm vụ, không thể tới tiễn anh và chị dâu được.” Thi Huyễn Minh nói lời
tạm biệt với anh, “Anh bảo trọng.” Lục Diệt gật đầu.
Sau khi nói lời tạm biệt với Thi Huyễn Minh, anh đóng cửa lại, đặt túi xách trong tay xuống trước
mặt Kiều Kiều.
Cô vui vẻ mở ra, bên trong là một ít
bánh mì, mì gói và một số món đồ hộp.
Kiều Kiều ngửi qua từng cái, cuối cùng mắt sáng lên khi cầm lấy một hộp thịt cua đóng hộp, rồi lại
lúng túng duỗi ngón tay muốn mở nó ra.
Thế nhưng sức cô yếu, tay lại vụng về nên dù có cố cũng
chẳng mở ra được, cuối cùng chỉ có thể nhìn Lục Diệt với vẻ tội nghiệp.
Lục Diệt đưa tay giúp cô mở lấy, thế là nụ cười lại xuất hiện trên mặt cô; cô đưa tay nhón một
miếng thịt muốn đút cho Lục Diệt.
Anh tốt với cô như vậy, cô sẽ cho anh ăn miếng đầu tiên! Lục Diệt: “…… Không ăn.”
Lần trước anh cũng không ăn, chẳng lẽ anh ghét cô à? Lục Diệt rất ghét mình.
Nhận ra điều này, Kiều Kiều cầm lon vừa đi vừa ăn với sự chán nản.
Lục Diệt nhìn túi đồ ăn, anh lấy ra hộp thịt cua còn lại và một cái bánh mì đặt sang một bên trước,
kế đó mới đóng túi đồ.
Ngay lúc này cửa lại bị gõ vang, cùng với đó là giọng nói quyến rũ của Vu Yến: “Anh đẹp trai, em
tới rồi đây”
Lục Diệt cầm túi, bước tới mở cửa.
Vu Yến tựa vào khung cửa, cười với anh với vẻ lẳng lơ: “Anh không cho em vào à?”
“Nước hoa đâu?” Lục Diệt hỏi.
Vu Yến đưa một lọ nước hoa trong túi xách cho Lục Diệt: “Không ngờ anh trông lạnh lùng thế này mà
lại thích nước hoa của phụ nữ.
Vậy sau này em sẽ dùng loại này nha.”
Vu Yến vừa nói vừa không khỏi ngẩng đầu nhìn vào bên trong sau cánh cửa.
Cô ả thấy một người phụ nữ ngồi trên sô pha đang quay lưng về phía mình với mái tóc đen và thân
hình gầy gò; người này đang ăn thịt cua đóng hộp, là cái dạng trực tiếp bốc ăn, trên đầu ngón tay
cả thảy đều đầy dầu mỡ.
Ôi trời, đúng thật là, cái dạng con gái lôi thôi thế này thì làm sao có sức hấp dẫn như cô được
chứ?
“Cảm ơn.” Một tay Lục Diệt nhận nước hoa, tay kia lại đưa túi trong tay cho Vu Yến.
Vu Yến vô thức cầm lấy túi, sau đó trơ mắt nhìn Lục Diệt tàn nhẫn đóng sầm cửa một cái “rầm”, suýt
chút nữa đã làm cô ả ngã tại chỗ.
Vu Yến: “……” Mình, mẹ kiếp?
Dạng đàn ông chó chết gì đây?
Hắn ta coi cô là người đi giao nước hoa á???
Vu Yến chưa bao giờ phải chịu đựng loại uất ức này từ lúc sinh ra tới giờ.
Lúc này Kiều Kiều đang
vui vẻ ăn thịt cua đóng hộp, Lục Diệt thì cầm chai nước hoa kia đến gần cô.
Kiều Kiều lại ngửi thấy
mùi thơm quá nồng đậm
kia bèn nhịn không được hắt hơi, đồng thời còn rề rà ngồi sang một bên, cách xa Lục Diệt một chút,
thoạt nhìn rất không thích.
Lục Diệt tiện tay đặt nước hoa lên bàn trà, lại nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của Kiều Kiều thì anh nhíu
mày, đồng dạng lộ vẻ chán ghét: “Em đi rửa tay cho sạch đi.”
Kiều Kiều nghe lời, cô đặt hộp thịt cua ăn gần xong trong tay xuống, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh
rửa lại tay bằng nước sạch, sau đó ngồi trở lại vị trí ban đầu, hai tay vươn về phía Lục Diệt từ
chỗ xa xa.
Giống như muốn nói rằng, anh nhìn xem, rửa sạch rồi nè.
Mẹ nó chứ.
Lục Diệt không chịu được nữa, thế là anh bước tới nắm lấy tay Kiều Kiều, kéo cô đi rửa tay thêm một
lần.
Kiều Kiều năm lấy bàn tay ướt nhẹp của mình với sự tức giận, anh mạnh tay thế làm gì, xoa tới độ
tay cô đỏ hết cả lên rồi.
Lục Diệt nhìn cô nghiêng đầu, bày ra bộ dáng tức giận xoa xoa tay mình, thì cảm thấy buồn cười:
“Cái này mà còn thấy đau? Vậy lúc trước trên người em nhiều vết thương như thế, tôi băng giúp em em
còn không thích, thế không phải là càng đau hơn sao?”
Kiều Kiều nhỏ giọng hừ một tiếng, không thèm để ý.
Lục Diệt đâu để bụng, anh nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này, em đi theo tôi.”
Đương nhiên muốn đi cùng với anh rồi.
Kiều Kiều gật đầu.
“Có thể đeo khẩu trang để che mặt em, nhưng mùi trên người em lại hơi rắc rối.
Thế nên ngày mai
trước khi ra ngoài hãy xịt cái này đi.” Lục Diệt chỉ vào lọ nước hoa trên bàn trà.
Mặt Kiều Kiều nhất thời nhăn lại một đống, tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Biết cô nhát gan, Lục
Diệt liền cố ý nói chuyện dọa cô: “Nếu lộ ra chuyện em là thây ma, bọn họ sẽ chặt đầu em, lúc đó
tôi sẽ không thể bảo vệ em được đâu.”
Kiều Kiều nghe xong tức khắc đã lo lắng cả lên.
“Hôm nay em cũng đã thấy rồi đấy, người nói chuyện với tôi có tướng mạo hung dữ thế nào.
Lỡ mà bị
phát hiện thì em thảm rồi.” Lục Diệt sợ ngày mai sẽ có sự cố xảy ra với cô nên nói tiếp.
Kiều Kiều cuống quít gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ thật ngoan.
Lúc này Lục Diệt mới vừa lòng.
Kiều Kiều nghĩ đến những lời vừa rồi của Lục Diệt, bèn cẩn thận kéo tay áo anh, trong đôi mắt đen
trong veo tỏ vẻ nghi hoặc thật lớn, Lục Diệt đánh không lại anh ta sao?
Lục Diệt đã hiểu ý cô, thế là trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Đương nhiên là tôi đánh thắng
được.”
Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt đen láy cũng dần có ý cười.
Lục Diệt “À” một tiếng, tiếp
tục nói: “Bộ em cảm thấy lúc