Phái Lục Hợp.
Ban ngày, ánh mặt trời rạng rỡ nhưng mặt đệ tử của phái Lục Hợp ai cũng sầu khổ, ấm ức đủ kiểu.
Bọn họ đang vội nối đuôi nhau vào Điện Tinh La trên đỉnh, đội ngũ xếp hàng lấy hết toàn bộ linh thạch mình tích góp được nhiều năm ra bỏ vào trong trận pháp hộ sơn.
Tiếp theo, họ đau lòng rời đi, đi rất nhanh, sợ chậm một chút là hối hận.
Nhược Phong đứng trong Điện Tinh La, phiền muộn nhìn trận pháp.
Cũng không lâu sau, chưởng môn đạp gió vào, tức giận nói: “Cái tên gian xảo kia dám không quan tâm đến hiệp ước đồng minh của chúng ta, kết bè kết phái với đám Yêu tộc cấp thấp! Bọn nó làm bảy tám đệ tử của chúng ta trọng thương dưới núi rồi, không thể để tình trạng này tiếp diễn!”
“Làm gì còn cách nào khác.” Nhược Phong cúi đầu, thờ ơ nói: “Ban đầu con đề nghị đổi thành rượu độc để Yêu vương chết ngay tại chỗ, là phụ thân nói chừa lại đường sống, ngài bảo muốn nói chuyện với hắn… trách ai bây giờ?”
“Con!” Chưởng môn tức giận, cũng rất đau đầu, ông đi qua đi lại tại chỗ, vừa đi vừa thở dài.
“Cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải phản kháng. Lòng dân đã nổi sóng, nếu để Yêu tộc tiếp tục bao vây thì sẽ không giải thích với các đệ tử được nữa.” Ông cau mày: “Chỉ là Vũ Y môn và phái Tu La kết minh với chúng ta hôm đó trốn chui trốn nhủi, không chịu xuất lực… để ta đi một chuyến nữa. Rõ ràng hôm đó đã bàn bạc rồi, cùng giết chết Yêu tộc, chia tài nguyên tiên phủ di động. Bây giờ đụng chuyện thì vờ không liên quan, làm gì có chuyện tốt đến vậy?”
“….” Nhượng Phong rất phiền chán, cậu đã chịu đủ cách cư xử thô tục của phụ thân mình rồi. Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn lại, đáp: “Vâng, thưa phụ thân.”
Nhược Phong chính là thiếu niên không tên không họ trong phó bản của Bắc Tư Ninh.
Hôm đó, thời khắc rực rỡ cậu từng nghĩ đã không xảy ra, Bắc Tư Ninh tự bạo yêu đan, chính cậu cũng trọng thương. Vất vả lắm mới khỏe lên, nhưng lại bị chỉ trích vô tận và áp lực khổng lồ đập vào mặt.
Cậu không chịu nổi gánh nặng, mặt mày càng ngày càng tối đi.
Bọn họ thua vì hồ đồ.
Mỗi ngày Nhược Phong ở phái Lục Hợp phải đối mặt với đủ lại châm chọc từ các trưởng lão không cùng phe với chưởng môn, lời nói giấu dao đâm vào tai cậu. Thậm chí còn có vài đệ tử ngoại môn, tư chất vừa bình thường vừa không có tài nguyên gì mà cũng dám dùng ánh mắt tức giận và khinh thường để nhìn cậu.
Cái này làm cậu nhớ lại năm tháng bị người khác ăn hiếp.
Có quan hệ thân mật với Yêu vương, cậu được giúp sức, cũng có quyền hơn. Sau đó cậu đã sớm quên cảm giác không có gì trong tay kia. Cậu chỉ biết một điều, chỉ cần Bắc Tư Ninh còn bảo vệ cậu thì cả phái Lục Hợp này phải lấy lòng cậu, cho dù tư chất cậu có bình thường đi chăng nữa thì cũng không dám bất mãn trước mặt cậu.
Cậu dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình, dễ dàng bắt được trái tim Yêu vương, sau đó cậu thay đổi, tham lam hơn, muốn nhiều hơn.
Tại sao cậu cứ phải nhìn mặt Bắc Tư Ninh mà sống cả đời chứ?
Rõ ràng cậu có thể lấy tài nguyên về tay mình mà.
Nhược Phong thuyết phục phụ thân, thuyết phục trưởng lão toàn phái, tìm đồng minh, bày thiên la địa võng. Chỉ là bọn họ không hề nghĩ đến, Yêu vương lại quyết liệt đến vậy.
Tiên phủ di động, biết bao thiên tài địa bảo, là kho tàng ngàn năm có một của thế giới, là căn cơ của biết bao tu sĩ trẻ tuổi! Súc sinh này dám phí của trời, không thèm đau lòng, cứ thế thẳng tay phá hủy nó!
Đến mức ngay cả mạng của mình cũng không cần!
Hai mắt Nhược Phong đỏ bừng, nhìn đại trận hộ sơn đang co lại từ từ, thở dài.
Có một thứ khiến cậu bận tâm.
Nhược Phong lấy một hộp gỗ nhỏ ra khỏi túi đựng đồ, mở ra, bên trong là một viên đá đồng sinh bị nứt.
Nó đã từng mang màu sắc đỏ tươi đẹp đẽ nhất nhưng vì chủ nhân qua đời nên xám xịt.
Nửa năm rồi.
Yêu vương thật sự đã chết.
Nhược Phong buồn cười nhưng không tài nào cười nổi, cậu nện mạnh cái hộp gỗ kia xuống đất.
Bên kia, chưởng môn phái Lục Hợp vừa định rời đi đã bị mấy đệ tử phòng chấp sự cản lại.
“Chưởng môn!” Người dẫn đầu mặt cắt không còn giọt máu, bao nhiêu quy tắc mất hết, lảo đảo lăn xuống khỏi thanh kiếm của mình: “Chưởng môn, không xong rồi!”
Chưởng môn phái Lục Hợp vừa nghe ba chữ “không xong rồi” đã nhức đầu, mặc xanh mét hỏi: “Hoảng cái gì mà hoảng, xem bộ dạng của ngươi bây giờ đi!”
“Không xong thật sự rồi chưởng môn, trận pháp hộ sơn lại bị tấn công!”
“Sao có thể?” Chưởng môn khó hiểu: “Núi Bắc Diêu chỉ có nhiêu đấy Yêu tộc mà thôi, vừa ngu vừa yếu, cho dù có bao vây đi chăng nữa thì trận pháp của chúng ta vẫn có thể cầm cự được ba tháng nữa!”
“Không phải.” Người nọ gấp đến mức bật khóc: “Không chỉ Yêu tộc… Hoa Sơn môn, Kim Cương môn, phái Thanh Hà, còn có năm kiếm môn khác, tất cả bọn họ đều đánh vào!”
Chưởng môn dừng chân, giọng run rẩy hỏi: “Thật?”
“Sao có thể là giả được!” Nữ tu sĩ đằng sau mặt mày đẫm lệ, bi thương nói: “Chính mắt đệ tử thủ sơn nhìn thấy, bọn họ đi chung, còn lại thân thiết hỏi thăm sức khỏe với Yêu tộc, còn uống trà nữa!”
Giọng cô càng ngày càng cao như đang hét lên: “Bọn họ thế mà dám liếm chân Yêu tộc!”
“Đủ rồi!” Chưởng môn vuốt trán, nhịn cơn choáng váng do bất ngờ của mình xuống, lát sau mới nói: “Cho người quan sát, có chuyện gì thì báo ta, ta… suy nghĩ một chút.”
Rốt cuộc tại sao lại đến bước đường này chứ?
Chưởng môn phái Lục Hợp không tài nào nghĩ thông nổi.
Yêu tộc không phải lạnh lùng, độc lai độc vãng hay sao? Nghe nói Yêu vương Bắc Tư Ninh tự tay đâm chết Yêu vương cũ để lên ngai, không con yêu nào đau lòng mà đã nhanh chóng công nhận vị vua mới… đây có phải Yêu tộc không?
Nghe nói tư tưởng của hai hộ pháp đương nhiệm là Khổng Tước và Thiên Hồ với Yêu vương không hợp nhau, thường xuyên cãi vã, bọn họ đã sớm chờ Yêu vương thất thế để nâng con em mình lên ngôi. Bây giờ Yêu vương chết rồi, bọn họ phải vui mới đúng chứ, tại sao lại báo thù?
Mấy con tiểu yêu kia, dù tu vi thấp hay cao, đêm đó có bị thương
hay không, tất cả đều đứng xung quanh đại trận, nửa bước không rời.
Tại sao?
Yêu tộc là thế à?
Rõ ràng Bắc Tư Ninh đã chết rồi!!!
Ông mờ mịt nhìn trời, tiêu cự dần tan rã. Xuyên qua tầng mây, chín mươi chín bậc trời lững thững trôi, cuối cùng dừng lại bên ngoài đại trận hộ sơn.
Sơn cốc xanh biếc tràn đầy sức sống, hoa dại chim hót khắp nơi, ba ngàn Yêu tộc của núi Bắc Diêu đã ngồi đây canh chừng nửa năm
Một thiếu niên áo trắng nghiêm túc, chống một thanh bảo kiếm đỏ tươi đứng sừng sững đứng ngoài kết giới. Bên ngoài là một người đàn ông trung tiên, áo vải sam màu xám, cũng không mấy bắt mắt.
“Thầy Nghiêm…” Cậu hỏi: “Ngày thứ mấy rồi.”
Cầm Ma: “Ngày thứ một trăm chín mươi hai.”
“… lâu thế rồi ư?” Móng tay thiếu niên đột nhiên nhọn hoắc, sau đó lại từ từ bình thường lại. Cậu lẩm bẩm: “Đến tận bây giờ vẫn không trả thù được, chắc Đại Vương đang giận lắm.”
Con trai nhỏ của Thiên Hồ – Bạch Lê, hôm nay đã trở thành thiếu niên có thể gánh vác một góc trời. Cậu đã dẫn đội thủ ở nơi này nửa năm, nhanh chóng lớn lên dưới áp lực nặng nề, chú hồ ly ngày xưa lăn lộn làm nũng trong lòng Đại Vương mới đó thôi đã một đi không trở lại.
Cậu vẫn nhớ trên con đường đầy hoa kia, ngày xuân tươi đẹp tại đình nghỉ mát, cậu thiếp đi trong vải trắng, bên tai là tiếng đàn không dễ nghe chút nào của Đại Vương.
Ting ting ting, ting ting ting.
Cảm giác chua xót bỗng dâng lên trong lòng, Bạch Lê nhắm chặt hai mắt, cậu sợ mình để lộ sự yếu đuối.
Bởi vì mẫu thân từng nói, lúc Đại Vương giết chết Yêu vương cũ cũng chỉ khoảng tầm tuổi cậu.
Cậu không có quyền yếu đuối.
Cầm Ma: “Mẹ ngươi đã dắt đồng minh đến, ngươi không muốn đi xem sao?”
Bạch Lê: “Bọn họ đã thảo luận xong xuôi.” Cậu dừng một chút: “Thầy Nghiêm, chúng ta kết minh với nhân loại, Đại Vương mà biết thì có giận không?”
Cầm Ma im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết.”
“Loài người đã đâm cho nó một nhát rất sâu, nếu đổi thành ta, sợ cũng không tài nào quên được. Nhưng năm xưa khi Yêu tộc và Nhân tộc căm hận nhau, chính nó đã bỏ qua tiếng nghị luận của chúng yêu để dắt Yêu tộc xuống núi, nếu đổi thành ta, ta cũng không làm được.” Cầm Ma thở dài: “Một đời thanh danh, nhưng lại không dũng mưu và độ lượng như học trò của mình. Mắt ta mờ rồi, ngay cả người cũng không nhìn rõ nữa. Thật sự rất ân hận.”
Ngọc Thụy: Nó là xưng hô thân mật nha. Giống người lớn hay gọi con nít là nó á.
Mấy ngày Yêu tộc vây quanh sơn cốc, nhìn từ xa cực kì nguy nga. Sau khi chuyện xảy ra, không còn tiếng hoan hô, tiếng cười cũng tắt.
Không hề giống Yêu tộc vốn tự do tự tại.
Mà Thiên Hồ và Khổng Tước cũng làm một chuyện không phù hợp với thiên tính của Yêu tộc. Hai nàng hợp tác với các môn phái không cấu kết với phái Lục Hợp, cam kết nếu bọn họ về phe Yêu tộc thì sẽ cung cấp tài liệu luyện khí luyện đan một trăm năm, sau khi đánh sập phái Lục Hợp thì để tài nguyên lại cho các phái chứ không lấy bất kì thứ gì.
Chuyện phái Lục Hợp làm cũng không phù hợp với đạo nghĩa, cho dù là loài người không biết xấu hổ cũng khó khen được câu nào.
Hôm nay được tiếng thơm đứng về phía chính nghĩa, còn có thể giao hảo với Yêu tộc, hầu như tất cả môn phái đều đồng ý.
Bạch Lê đứng trong gió, thảm cỏ bị thổi cho nằm rạp xuống đất.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, vô số phép thuật mạnh mẽ đập vào lá chắn của trận pháp hộ sơn kia, làm một trận gió mạnh nổi lên.
“A……”
Mặt Nhược Phong trắng bệnh, đại trận xuất hiện khác thường.
Chuyện này là sao, bọn họ mới vơ vét linh thạch của tất cả đệ tử, đủ để duy trì trận pháp tận ba tháng… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!?
Cậu bất chấp chuyện mình đang giấu mặt mà chạy vội ra khỏi đại điện, lá chắn trong suốt giữa biển mây dao động kịch liệt như bị một cái chày thật lớn đập vào, lõm xuống một lỗ to!
“….” Nhược Phong kinh hoàng, đầu óc trống rỗng, gần như đánh mất khả năng suy nghĩ.
Xong rồi, người nào đang đối đầu với họ vậy!?
Sức mạnh này, bọn họ chắc chắn không cầm cự được lâu hơn nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, cậu bỗng cảm nhận được khí tức huyền diệu.
Nhược Phong mờ mịt tìm kiếm, tiếp theo dùng thời gian cực ngắn, mở cái hộp đựng đá đồng sinh ra.
“… Ninh ca.” Mặt Nhược Phong bỗng đỏ bừng, la lớn: “Là Ninh ca, nhất định là huynh ấy đến cứu ta!”
–—
Hậu trường nhỏ:
Mèo tinh: Mơ kiểu gì vậy?
–—
Ngọc Thụy: Tại vì vị vua cũ không lấy được lòng dân chứ còn gì? Nội chuyện Bắc Tư Ninh để yêu quái nhỏ chơi trên ngai vàng của mình, ổng đứng nghe chầu là biết tại sao rồi.
- -----oOo------