Nhược Phong ôm chiếc hộp vào lòng, vội vàng chạy khỏi thiên điện.
Đệ tử phái Lục Hợp cùng nhau nép vào hai bên đường, ai cũng kinh ngạc nhìn con trai chưởng môn đang chạy như điên. Cậu ta bị gì vậy? Điên rồi sao?
Nhược Phong không quan tâm suy nghĩ của người khác, cậu vội vàng chạy về phía động phủ của chưởng môn, đứng ngoài cấm chế hô lớn: “Chưởng môn! Yêu vương không chết, huynh ấy chưa chết!”
Chưởng môn đang lục tung mấy món pháp bảo hộ thân mình tàng trữ được mấy năm nay, nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cảm thấy ớn lạnh.
Ông phất ống tay áo, nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa động phủ, quát lớn: “Con nói cái gì!?”
Nhược Phong hưng phấn: “Huynh ấy không chết, là thật! Con vừa với cảm nhận được dao động trên đá đồng sinh của huynh ấy, chắc chắn huynh ấy đã kết nối với viên đá này ở đâu đó… chưởng môn không vui?”
“Vui quỷ gì!”
Chưởng môn phái Lục Hợp tát cậu một cái thật mạnh, Nhược Phong bụm mặt, khó tin nhìn phụ thân của mình.
“…. Phụ thân.” Mặt cậu tối om: “Sao lại đánh con?”
“Tại sao đánh mày!?” Ánh mắt hung ác nham hiểm của chưởng môn phái Lục Hợp khiến ông lạnh lùng hơn bao giờ hết, thêm vào đó là lửa giận đang cháy ngày càng cao.
Ông tức giận nói: “Yêu vương chết rồi mà chúng ta còn gian nan ứng phó như thế này, nếu Yêu vương chưa chết thì chúng ta làm sao?! Chẳng khác gì phái Lục Hợp bị diệt trong chớp mắt!”
Thật ra câu này hơi quá.
Bắc Tư Ninh mạnh thật nhưng hắn bằng cấp với chưởng môn, nếu không núi Bắc Diêu sẽ không đi đàm phán với Nhân tộc để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hiện tại là phái Lục Hợp né tránh chiến tranh nên mới gian nan chống đỡ đến vậy, một phần do không muốn tổn thất, muốn đợi viện quân của đồng minh, thứ hai là do mất sĩ khí.
Vốn tưởng đối phương làm rắn mất đầu thì sẽ bước vào thời kì suy nhược, ai ngờ ngày Yêu vương tự bạo kia lại làm chúng Yêu điên cuồng phản công.
Cách tấn công bất chấp hậu quả kia khiến đệ tử phái Lục Hợp sợ mất mật, vội vàng mở trận pháp hộ sơn khoá Yêu tộc bên ngoài.
Tu giả không sợ trời không sợ đất, bọn họ nghịch trời mà đi. Nhưng một khi đã sợ hãi tiếc mạng thì ý tưởng đầu tiên lại là rút lui thay vì tấn công.
Hiển nhiên chưởng môn phái Lục Hợp đã quên nó, ông quên mình mạnh ngang hàng Yêu vương, mà ông không bệnh không bị thương, cũng có rất nhiều pháp bảo. Mà Yêu vương vừa mới tự bạo xong, sức mạnh chắc chắn không ở thời kì mạnh nhất, cho dù hắn có còn sống thì làm sao phải sợ?
Nhưng ông lại cảm thấy phái Lục Hợp tan thành mây khói đến nơi rồi.
Nhược Phong lại không nghĩ thế.
“Phụ thân, Yêu vương sẽ không.” Nhược Phong nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Huynh ấy sẽ không đối đầu với chúng ta… huynh…. huynh ấy trọng thương như vậy mà vẫn giãy giụa muốn quay về, chắc chắn là để gặp con.”
Chưởng môn phái Lục Hợp ngây người.
“Ngài nghĩ thử xem.” Nhược Phong buồn bã nói: “Huynh ấy yêu con như vậy, nguyện ý bỏ mối thù ngàn năm vì con, kết thân với Nhân tộc, đưa đá đồng sinh quý giá cho con… cho dù bị con phản bội thì thà rằng tự bạo cũng không muốn làm con bị thương! Cái này ngoại trừ yêu con ra thì còn có thể là gì!?”
“Nhưng…” Chưởng môn phái Lục Hợp mờ mịt nói: “Không phải con cũng bị thương à?”
“Nhưng con không chết!” Nhược Phong cắn răng: “Con đứng gần huynh ấy như vậy, nếu không phải do huynh ấy cố tình khống chế phạm vi tự bạo thì sao con chỉ bị thương chút đỉnh thế này được, chỉ cần nửa năm là đã khỏi rồi!”
Hai mắt chưởng môn sáng lên, cảm thấy rất hợp lý, sau khi suy nghĩ lại thì do dự nói: “Đúng vậy…”
Kẻ mạnh như bọn họ một khi đã tự bạo thì trời sập đất nứt. Nếu không phải Yêu vương kia khống chế thì hiện tại phái Lục Hợp còn đứng đây hay không cũng là một vấn đề, sao có thể như bây giờ, Nhược Phong đứng gần nhất vẫn khoẻ re.
Chưởng môn vui mừng, nhìn con trai bị mình tát cho một cái, chút áy náy hiếm hoi xuất hiện, trìu mến hỏi: “Đau không con?”
Nhược Phong cười lạnh trong lòng, nhưng biểu cảm rất đáng thương, hai mắt rưng rưng lắc đầu nguầy nguậy.
Chưởng môn ngĩỉ một chút, ông móc lọ thuốc trị thương cực phẩm ra đưa cho con trai: “Bôi đi, mặt sẽ lành nhanh thôi, nhưng đừng…”
Nhưng đừng chờ khi Yêu vương xuất hiện lại dùng bộ dạng lôi thôi lếch thếch này chạy ra, nhỡ xấu quá hắn ta không thích nữa thì làm sao?
Ông nghĩ thầm, đột nhiên hỏi: “Thế khi nào Yêu vương xuất hiện?”
Nhược Phong ngẩn người: “Con… không biết.”
Chưởng môn phái Lục Hợp: “……….”
Lửa giận của chưởng môn xém nữa đã bốc lên tận trời. Thì ra mi không biết!
“Không, phụ thân!” Nhược Phong vội vàng bổ sung: “Chắc chắn không quá trễ, nếu đá đồng sinh có thể cảm ứng được thì chắc chắn huynh ấy cách chúng ta không xa!”
“Mi có biết phạm vi cảm ứng của đá đồng sinh lớn thế nào không? Có biết không xa của mi thật ra là rất xa không? Mi…. mi…..”
Chưởng môn mệt tâm, liên tục mắng thêm mấy tiếng nữa, đến khi kết giới trên đầu bị người đập một cái thật mạnh vang lên tiếng ầm ầm, hai người mới đồng thời rụt cổ.
“…. cút.” Chưởng môn ngứa tay lại muốn đánh người, nhưng nhớ ra không đánh vào mặt cậu được cho nên bực bội quay đi. Trước khi đi còn quay đầu dặn dò: “Khi nào viên đá kia có động tĩnh gì thì nhớ đến báo ta.”
Nhược Phong ngoan ngoãn gật đầu.
Chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp phái Lục Hợp.
Bên ngoài kết giới đang tấn công liên tục, nhóm đệ tử nội môn lo lắng sốt ruột, không ít người đã bắt đầu lục túi trữ vật áp hòm của mình, tìm pháp bảo có thể bảo vệ mạng sống.
Tuy bọn họ là đệ tử phái Lục Hợp nhưng tai vạ đến nơi ai mà chẳng thân ai nấy bay?
Nghĩ đến ngày tháng ăn nay lo mai, ai cũng rủa thầm chưởng môn và tên Nhược Phong sư huynh giả dối kia trong lòng.
Có vài đệ tử tầng chót chưa từng nghe đến kế hoạch này, bây giờ bị môn phái liên luỵ, tức đến mức hận không thể giết chết vị sư huynh kia.
Tư chất bình thường mà có thể làm đạo lữ với Yêu vương, rốt cuộc không hài lòng chỗ nào?
Ngày tốt sắp đến mà còn cố tình phá cho hư, tuy bọn họ không phải Yêu tộc nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó thì ai chẳng khó chịu.
Bây giờ họ bỗng nghe Nhược Phong kia cảm nhận được Yêu vương chưa chết, đang về, còn định cứu phái Lục Hợp.
Một người con trai có thiên phú không tệ của trưởng lão đang ở Chấp Sự Đường, vừa nghe thế đã cào cào tai, hỏi người bên cạnh: “Ta không nghe lầm?”
Đệ tử Chấp Sự Đường đồng loạt lắc đầu: “Triệu sư huynh không nghe nhầm đâu ạ, nói như vậy thật ấy.”
“Thế Yêu vương kia là thằng ngu à?” Sư huynh lại hỏi.
“Không phải.” Một sư tỷ lanh miệng nói: “Nhiều năm trước ta từng may mắn gặp hắn rồi, vô cùng thông minh xuất chúng.”
Đúng lúc này, Nhược Phong mang vẻ mặt thắng lợi cười tươi vào Chấp Sự Đường.
“Triệu sư huynh.” Cậu gật đầu, thái độ lịch sự lễ phép: “Mấy hôm nay
vất vả cho các sư huynh sư tỷ rồi, vài ngày nữa thì Yêu vương sẽ trở lại.”
Phụ thân Triệu sư huynh là một trưởng lão không cùng phe với chưởng môn, nghe vậy thì cười nhạt: “Sao ngươi biết?”
“Ta tin huynh ấy.” Nhược Phong ngại ngùng cúi đầu: “Huynh ấy là Yêu tộc nặng… nặng tình nhất, chắc chắn vẫn còn nhung nhớ ta.”
Triệu sư huynh sởn hết da gà da vịt lên, phải run rẩy một hồi mới gian nan nói được: “Ngươi….. thật sự không biết thân biết phận một chút nào hết!”
“Triệu sư huynh có ý gì?” Mặt Nhược Phong tối đen.
“Ngươi không hiểu ý của ta? Ha, ngu quá.” Triệu sư huynh không quan tâm vẻ mặt càng ngày càng tệ của Nhược Phong: “Lần đầu Yêu vương kia yêu ngươi, ta coi như hắn mù. Nhưng đến lần thứ hai, thì là ngu không còn gì bàn cãi.”
“Mù có thể làm Yêu vương, nhưng ngu thì chắc chắn không, cho nên ta nghĩ hắn ta cũng không ngu si gì… mà một người thông minh thì sao có thể yêu ngươi lần nữa?” Triệu sư huynh híp mắt.
“…. Sư huynh, ngươi nhất định không hiểu yêu là gì.” Nhược Phong tự tin: “Yêu có thể phá tan mọi rào cản, là thứ không thể dùng lý trí để suy nghĩ được! Ta bảo huynh ấy yêu ta thì huynh ấy nhất định yêu ta!”
“….” Triệu sư huynh không còn gì để nói, hắn phất tay: “Ừm, tuỳ ngươi nghĩ sao nghĩ, ngươi đến đây làm gì?”
“Trước khi Yêu vương quay lại, hãy bảo vệ đại trận thật tốt. Viên linh thạch cuối cùng đã được đặt vào trận pháp, sẽ còn thủ được bảy ngày nữa.”
“Đã biết.” Triệu sư huynh cũng không nói lời vô nghĩa, sau khi tỏ ý đã biết thì bảo cậu ta đi.
Nhược Phong vừa bước khỏi cửa thì Chấp Sự Đường đã vang lên đủ loại tiếng cười.
“Ha ha ha… mọi người nghe gì không ‘Ta nói huynh ấy còn yêu ta thì chắc chắn huynh ấy còn yêu ta!’.”
“Ông trời ơi, cái thằng ngu kia thật sự dám nghĩ như vậy!”
“Cũng không biết Yêu vương thích tên đó chỗ nào? Nhìn cũng tầm thường, ta thấy Thiên Hồ và Khổng Tước rồi, như thế mới gọi là đẹp…”
“Ha, đừng nghĩ nữa, Yêu tộc kiêu ngạo lắm.”
“Hối hận quá đi, lúc đầu chắc ta bị quỷ ám rồi mới tin lời bọn họ nói, bây giờ ngẫm lại, Yêu vương kia yêu Nhược Phong còn không bằng yêu ta? Ta mà có đạo lữ tuấn tú như thế thì không nỡ giết chết đâu….”
“Giờ nói cái gì cũng muộn rồi, haizzz, gia nghiệp lớn thế này phải bị huỷ trong tay thằng ngu kia.”
Nhược Phong nghiến chặt răng, bình tĩnh đứng trước cửa.
Âm thanh sau lưng không hề nể mặt ai, cậu chắc chắn bọn họ có thể thấy được bóng cậu ngoài này, mấy sư huynh sư tỷ kia cố tình chế giễu cậu, bọn họ hận cậu.
Chờ đến khi tiếng cười tắt dần Nhược Phong mới đi, mặt đen đến đáng sợ.
Giả vờ đã đoán trước hay nhỉ?
Lúc nhắc đến tiên phủ di động, mấy người không phải cũng hưng phấn lắm à? Cái tên họ Triệu kia, phụ thân của hắn vừa nghe có thể độc chiếm thì đã giơ tay tán thành đầu tiên, bây giờ chuyện thế này rồi bày đặt ghét bỏ cậu.
Nhược Phong nghiến răng nghiến lợi, móng tay ghim sâu vào da thịt.
“Mấy người không tin mới tốt… chờ đi…. huynh ấy sẽ yêu ta…. nhất định yêu ta….”
***
Bảy ngày tiếp theo là chuỗi ngày phái Lục Hợp sống trong nơm nớp lo sợ.
Tuy đại trận vẫn chưa bị phá nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Yêu tộc bên ngoài đã tập hợp các môn phái xong xuôi, chân chính quay quanh cả ngọn núi của bọn họ, ngày nào cũng đánh ầm ầm.
Chỉ cần đệ tử phái Lục Hợp đi ngủ thôi cũng mơ thấy ác mộng, mệt mỏi đến mức đỏ hết cả mắt.
Dù gì Nhân tộc cũng chỉ là tranh giành tài nguyên mà thôi, chưa chắc sẽ lạm sát, nhưng nếu gặp phải một Yêu tộc mất lý trí thì sao, mạng nhỏ chắc gì giữ được?
Các đệ tử không có pháp bảo bảo mệnh tầng dưới càng ngày càng sợ hãi, bọn họ vô cùng tuyệt vọng, câu nói kia của Nhược Phong bắt đầu lan truyền đến các đệ tử tầng thấp.
Tin tưởng cọng rơm cứu mạng trong lúc tuyệt vọng thì không có gì đáng trách nhưng bọn họ không nên, rất rất không nên nhắc đến Yêu vương trước mặt Yêu tộc.
Yêu tộc tấn công ngọn núi bảy ngày, trận pháp không chống đỡ được nữa, vỡ vụn.
Chỉ trong tích tắc, gió núi thổi lên, Yêu tộc đã chờ thời khắc này nửa năm, xông lên đại khai sát giới.
Bạch Lê đi đầu, bắt một đệ tử đang chạy trốn ở bậc thứ 99 của môn phái, vừa rút kiếm định chém đã thấy đối phương quỳ xuống hô to: “Yêu vương mau cứu ta!”
Đường kiếm của Bạch Lê khựng lại, không tin được hỏi: “Ngươi kêu ai?”
Đệ tử kia run rẩy mở to mắt, sau đó bị y phục của Thiên Hồ Bạch Lê chói đến mức phải nhíu mắt, gã bắt đầu nói bậy bạ: “Đừng đừng đừng đừng giết ta, ta nói cho ngươi, Yêu vương không chết, hắn sẽ trở về sớm thôi, trở về cứu bọn ta!”
Bạch Lê ngây người.
“Ngươi ngươi ngươi giết ta, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi có nghe không!?”
Bạch Lê lạnh mặt, giơ tay chém một phát.
Máu chảy xuống bậc thang, cậu ngẩng đầu nhìn lên cao, lửa giận bùng lên.
Mấy người này…. sao còn dám có suy nghĩ đó!!!!
–—-
Hậu trường nhỏ:
Bạch Lê: Gâu gâu gâu gâu gâu gâu (tức quá sủa luôn)
–—
Ngọc Thuỵ: Ôi anh Nhược Phong ơi, ổng khống chế phạm vi tự bạo là do xung quanh có quá nhiều Yêu tộc thôi, đá đồng sinh là đưa cho bạn lữ, không lẽ ổng cưới mày mà ổng không đưa? Nghĩ nhiều là bệnh, phải trị con à. Mày đâm ổng một dao, ổng không đâm mày lại mười dao mới lạ đấy chứ mà yêu với chả đương.
- -----oOo------