Liễu Diễm Tư ở ngoài chờ ba người nói chuyện xong cũng mất tầm hơn tiếng.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi thì cánh cửa đang đóng cuối cùng đã mở ra, Liễu Nguyệt bước ra ngoài trước nói với y đã quyết định xong.
Liễu Diễm Tư gật đầu, cho Liễu Hạo cùng Liễu Chi về.
“Con định thế nào?” Liễu Diễm Tư hỏi.
Liễu Nguyệt nhìn y, nói: “Con đang tính sẽ nương tay với Tuệ Mẫn nếu bà ta chịu đưa ra thuốc giải…”
“Không có thuốc giải đâu.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Sao người biết?”
Liễu Diễm Tư không nhanh không chậm đáp: “Ta cũng đâu phải kiểu người giải quyết mọi chuyện qua loa như thế.
Trước đó ta đã tới Biệt Viện để hỏi thử Tuệ Mẫn rồi.
Nàng ta nói khi đó do còn chưa hết bàng hoàng vì thứ độc Nhược Mộng mà Từ Hạnh đưa cho nên đã quên mất chuyện thuốc giải.”
“…”
Liễu Diễm Tư bỗng nhếch miệng cười, nói: “Con nghĩ khi người ta đã có ý định giế t chết một người thì thật sự sẽ nghĩ đến thuốc giải sao?”
Liễu Nguyệt: “…”
“Rồi sao, quyết định của con sau khi bàn bạc với hai đứa kia là gì?” Liễu Diễm Tư không quên chủ đề chính, hỏi lại.
Liễu Nguyệt ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: “Nể tình Liễu Hạo chăm sóc con suốt khoảng thời gian con bất tỉnh thì có lẽ con muốn người xử lí nhẹ tay với bà ta một chút.”
“Nhẹ tay thế nào?”
“Chính là muốn người nới lỏng thời gian ở Biệt Viện cho bà ta.
Cách tháng có thể ra ngoài một lần chẳng hạn.”
Lời này cũng chính là câu chốt Liễu Nguyệt nói với Liễu Hạo cùng Liễu Chi sau một hồi căng thẳng trong phòng.
Liễu Chi thì không nói làm gì, nhưng Liễu Hạo cũng đã giúp cô không ít.
Tuy miệng cậu không nói ra nhưng Liễu Nguyệt chắc chắn Liễu Hạo cũng muốn cô nương tay với Tuệ Mẫn.
Liễu Diễm Tư nghe xong thì nâng mắt, hỏi: “Cái đó là nhẹ tay?”
Liễu Nguyệt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn y: “Chẳng nhẽ đấy không phải?”
Liễu Diễm Tư bất lực thở dài, nói với cô: “Không biết ta còn mong chờ gì ở con nữa.”
“…”
“Được rồi, nếu con đã nói vậy.
Ta sẽ xem xét một chút.” Liễu Diễm Tư nửa cân nhắc nói.
“À, còn có chuyện này nữa.” Y nói tiếp, “Chuyện Từ Hạnh lén lút đưa độc cho Tuệ Mẫn, ta cũng không thể điều tra thêm manh mối vì mọi thứ liên quan đến kẻ bán Nhược Mộng cho Từ Hạnh cũng đã đứt theo cái chết của gã rồi.”
Liễu Nguyệt chẳng lấy vẻ gì là ngạc nhiên cho lắm, nói:“Chúng ta có thể giả vờ đang cần một lượng lớn Nhược Mộng, xong ra giá trên trời để hỏi mua nó.
Con không nghĩ kẻ đó thấy tiền mà còn giữ nổi bình tĩnh…”
Liễu Diễm Tư nghiêng đầu, nói: “Con nghĩ ta chưa từng thử cách đó sao?”
Nói rồi y khẽ thở dài:“Cứ như bốc hơi vậy.”
Liễu Nguyệt im lặng ngẫm nghĩ.
Nhưng sau một khoảng tĩnh lặng như tờ, cô bất giác ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng cũng đang âm thầm nhìn mình từ nãy giờ, trong đôi mắt đó loé lên ý vị sâu xa.
“Người sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Diễm Tư bỗng cười mưu mô nói: “Từ Hạnh là ai? Con biết không.”
Liễu Nguyệt: “…”
Xong rồi…
“Ta có nhớ rõ là trong phong thư ta gửi cho con chỉ nói rằng ‘Có việc, liên quan đến Nhược Mộc.
Con cần phải về ngay.’ Ta cũng không hề nhắc tới cái tên Từ Hạnh này, cơ mà sao ban nãy ta nhắc đến tên của gã con không thắc mắc là ai.”
Dường như quá trình thăm dò đã kết thúc, Liễu Diễm Tư nguy hiểm nói: “Sao con lại biết chuyện của Từ Hạnh.”
Có lẽ việc câu trước câu sau thảo luận với y đã khiến Liễu Nguyệt vô tình coi như thói quen mà lộ ra manh mối, xong cô cũng không tỏ vẻ chột dạ, bình tĩnh đáp: “Con cho người điều tra từ trước rồi.
Chả nhẽ không được sao?”
Liễu Diễm Tư đương nhiên không dễ dàng chấp nhận cái lí do này, y nói:“Đừng hòng che mắt ta.
Thư Kính dành hơn cả năm điều tra mà chẳng lôi ra được gì.
Bỗng dưng một ngày đẹp trời nào đó tự dưng mọi tin tức lại đập thẳng vào mắt, hơn nữa lại còn xuất hiện vô cùng khả nghi.
Con nói thử xem ai là người đã cung cấp thứ thông tin mà đến ngay cả người trong cuộc cũng chỉ biết một nửa này.”
Liễu Nguyệt tiếp tục công cuộc chối tội: “Con không hiểu người đang nói cái gì.”
Khoé môi cong lên, Liễu Diễm Tư càng nguy hiểm nói: “Vào hơn một tháng trước, một tập văn kiện bỗng dưng xuất hiện trên tay Thư Kính, nàng ta bảo là có một kẻ trong lúc đang giao đấu đã ném về phía nàng ta rồi biến mất dạng.
Khi ta mở ra thì đập vào mắt ta chính là một loạt giấy tờ trông như giấy nháp.”
Dáng vẻ cợt nhả hoàn toàn thu lại, y lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng điều đáng nói ở đây là nó không phải giấy nháp mà là hơn phân nửa cách ghi chép y hệt như điều tra.
Chuyện từ hơn mười mấy năm về trước, của cả ta và Tuệ Mẫn, giữa Liễu gia cùng Tuệ gia, mọi chuyện vốn chỉ có ta là kẻ trong cuộc nắm rõ tất cả.
Bỗng dưng bị một kẻ không biết ở đâu suy luận chỉ từ những manh mối vụn nhặt bên ngoài mà suy ra được hết thảy đúng y hệt mọi chuyện xảy ra khi đó.
Con biết lúc đó ta