Ngày diễn ra hôn lễ của Liễu Chi.
Khách khứa được mời tới Liễu gia vô cùng đông đủ.
Khắp nơi được trang hoàng bằng màu đỏ song hỷ có thể nói là đẹ không tưởng.
Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo vì lẽ đó cũng phải ăn mặc chỉn chu hơn mọi khi.
Mọi người trong Liễu gia đều bận rộn, ngay cả Hương Cẩm Lan cũng góp mặt chung vui.
Tuệ Mẫn thì được cho phép hoãn lại hình phạt để tham dự hôn sự trong đại nhất đời của con gái mình.
Chỉ là có một điều duy nhất, đến ngay cả tân nương cũng không biết.
Đó chính là người mình sắp sửa kết duyên vợ chồng đến tên là gì mặt mũi ra sao nàng đều không biết.
Ngoại trừ Liễu Diễm Tư ra, toàn bộ người ở đây đều không biết.
Liễu Nguyệt có một lần đề cập với y rồi, nhưng Liễu Diễm Tư vẫn lươn lẹo nói cho qua chủ đề này.
Liễu Chi vì cảm giác tội lỗi với y nên mới chấp nhận hôn sự này.
Nàng cũng không dám hỏi y xem người được chọn sẽ sống với mình suốt quãng thời gian còn lại là ai.
Vì nàng nợ y quá nhiều rồi.
Nếu đây là điều cuối cùng nàng có thể làm cho y vừa lòng, vậy thì nàng sẵn sàng chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Liễu Nguyệt ở hôn lễ của Liễu Chi cũng chẳng làm gì khác ngoài việc đứng ở lối cửa vào tiếp khách tới chúc mừng.
Nếu chán rồi thì cô lại ra bàn tiệc ngồi ăn kẹo bánh tán dóc với khách khứa.
Liễu Hạo thì bị Liễu Diễm Tư lôi đi làm quen hết người này tới người khác, đến khi quay trở về bàn với Liễu Nguyệt thì cả người đã mệt rã rời, đến cười gượng cũng chẳng buồn nữa, vẻ mặt hầm hầm cho bánh vào miệng nhai.
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng ngồi cạnh: “…”
“Đến mặt mũi của phu quân mình như thế nào còn không biết.
Đồng ý kết hôn không phải liều lĩnh quá sao?” Diệp Chi Lăng tiếp tục chủ đề đang dang dở.
“Biết là thế.” Liễu Nguyệt nói, “Nhưng đây đâu phải chuyện của ta, xen vào đâu được.”
Liễu Hạo vừa ăn bánh vừa nói: “Khỏi lo, có vẻ là nhà quyền quý đấy.”
“Sao người biết được mà nói.” Cô hỏi.
Liễu Hạo: “Thì ta đoán thế.”
“…”
“Nửa tiếng nữa mới tới giờ rước dâu, ta đang muốn xem xem tỉ phu của ta rốt cuộc có thân thế như nào.” Liễu Nguyệt nói.
Dường như nhớ ra gì đó, cô bỗng hỏi: “À mà Nhất Minh đâu? Lâu lắm rồi ta chưa gặp y.
Nếu Liễu Chi đi về nhà chồng rồi thì cha định làm gì với y đây.”
Diệp Chi Lăng nói: “Ta nghĩ y cùng lắm là ở lại Liễu gia tiếp thôi.
Chủ tử của mình cưới xong về nhà chồng sống, thân là nam nhân sao có thể được tới ở cùng.”
Liễu Nguyệt thấy y cũng có lí, liền gật đầu.
Ngồi tám nhảm một lúc thì cũng sắp tới giờ rước dâu, Liễu Nguyệt nói với hai người cứ đợi ở đấy trước, cô về phòng lấy đồ rồi sẽ ra ngay.
Liễu Nguyệt lúc lấy đồ xong đi ra bỗng dưng cảm nhận được có ánh mắt từ xa đang âm thầm dõi theo mình.
Mà cô lại không bao giờ nghi ngờ giác quan của chính mình.
Ánh mắt nhanh nhẹn lướt qua, hướng mười hai giờ trên mái nhà đằng kia quả thực có một bóng người đang lấp ló ở đấy.
Liễu Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, sau đó tỏ vẻ không hay biết gì đi vụt qua.
Đối phương ở trên cao bỗng thấy cô biến mất dưới tán cây, đôi mắt của hắn thoáng chốc lộ ra vẻ bối rối, tìm kiếm hết lượt này đến lượt khác.
Ngay lúc này sau lưng hắn xuất hiện một giọng nói.
“Tìm ta à?”
Liễu Nguyệt ăn vận xinh đẹp xuất hiện sau lưng hắn, nhưng vẻ mặt xinh đẹp của cô trông qua cũng chẳng hiền lành hay tử tế gì cho cam.
Cả người toả ra một cỗ ngạo khí trực tiếp nhìn thẳng vào kẻ đang vận đồ đen trước mặt.
Liễu Nguyệt lạnh lùng hỏi: “Nói, sao theo dõi ta.”
Thấy đối phương cả người bất động, duy chỉ ánh mắt của hắn là hiện lên vô cùng sinh động trước mắt cô.
Liễu Nguyệt nhíu mày, cảm giác vừa lạ vừa quen bỗng chốc ập tới.
“Cả người yếu nhớt mà dám trèo lên cao như vậy.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Dường như mang theo ý tứ trách móc.
Liễu Nguyệt nghe giọng nói này quả thực rất lạ, nhưng giọng điệu không hiểu sao cô vẫn có cảm giác quen thuộc không tên.
Rõ ràng đã nghe ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra là nghe ở đâu.
Vì thế cô cảnh giác nhìn người trước mặt, nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nói bổn tiểu thư như thế.
Có tin ta đánh văng ngươi xuống đất rồi đập cho nhừ tử vì tội xâm phạm trái phép không.”
Đáp lại cô là ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú của đối phương, hắn đưa