“Vậy giờ người có muốn cùng ta nhảy xuống dưới đó không?”
Câu hỏi khiến cả người ở trên lẫn người ở dưới đều phải đứng hình.
Hắn nói cái gì cơ?
Nhảy xuống?
Cao như thế mà nhảy xuống chỉ có nước gãy chân.
Không.
Tàn phế suốt đời luôn mới đúng.
Liễu Nguyệt bị kẻ mặc đồ đen áp chế không cho phép kháng cự.
Cô chỉ có thể nuốt nước bọt nhìn xuống dưới, nói: “Con mẹ nó ngươi từ từ nói chuyện, động tay động chân làm gì.”
Nghe vậy đôi mắt lạnh băng nhìn sang Liễu Nguyệt, nói: “Không biết là ai động tay động chân trước vậy?”
Liễu Nguyệt: “…”
Để tránh bản thân sinh ra cảm giác sợ độ cao, cô rời sự chú ý sang chỗ khác.
Nói với kẻ mặc đồ đen: “Ngươi có giỏi thì hai chúng ta cùng nhảy.
Để ta xem đến lúc đó ngươi còn cười được không.”
Những tưởng đối phương sẽ từ chối, nhưng không, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo lại một lần nữa vang lên sau lưng cô, hắn bình tĩnh đáp: “Được thôi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Chưa đợi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi tay vốn đang kìm chặt Liễu Nguyệt thoáng chốc lỏng ra.
Nhưng chưa đến hai giây sau nó đã lại lần nữa vòng qua người Liễu Nguyệt, đem cả người cô ôm lên.
Liễu Nguyệt được ôm kiểu công chúa, hơn nữa còn ở trên mái nhà cao ngất ngưởng nhất thời thất kinh.
“!!!”
Mặt cô tái lại, cảm giác choáng váng bất ngờ ập tới.
Lại là cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này.
Liễu Nguyệt nhắm chặt mắt, nghĩ.
“Sao, sợ rồi à?”
Giọng điệu có chút trêu đùa của kẻ đó truyền tới tai cô.
Liễu Nguyệt nghe vậy càng tức giận, mở mắt ra trừng hắn, mạnh miệng nói: “Sợ cái con khỉ!”
Nghe vậy ý cười ẩn trong đôi mắt của nam nhân che mặt càng sâu, hắn nói: “Nói vậy không sợ ta ném cô xuống sao?”
“Ngươi giỏi thì ngươi ném thử đi.” Liễu Nguyệt hùng hổ nói, sau đó cô lại nói to với Diệp Chi Lăng ở dưới: “Họ Diệp ngươi ở dưới đỡ ta!”
“Ta đỡ thế quái nào được!” Diệp Chi Lăng bất lực nói.
Đáy mắt thoáng lạnh đi, tay đang ôm lấy eo Liễu Nguyệt bất giác siết chặt khiến cô phải kêu “đau” một tiếng, kẻ vận đồ đen u ám liếc nhìn Diệp Chi Lăng ở bên dưới, lại nói với Liễu Nguyệt: “Nhờ tên đó chi bằng Liễu tiểu thư nhờ ta một tiếng có phải hơn không.”
Liễu Nguyệt như được nghe chuyện cười, cô nói: “Ta còn chưa biết ngươi tới đây với mục đích xấu hay tốt, nếu như nhờ ngươi thì chẳng khác nào giao tính mạng của ta cho ngươi cả, cái này đánh cược quá thứ lỗi ta không làm được.”
“Nhưng trông ta không phải vẫn uy tín hơn tên phế vật ở dưới đó sao.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt: “Này, ăn nói cho cẩn thận.”
Thấy cô có ý muốn bảo vệ Diệp Chi Lăng, ánh mắt của kẻ mặc đồ đen nhìn cô ngày càng nguy hiểm, bàn tay siết lấy eo cô càng chặt hơn, hắn đè nén sự mất kiểm soát trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Thà nhờ tên đó cũng không muốn mở miệng nhờ ta một tiếng?”
“Nhờ ngươi làm cái cóc khô.
Con mẹ nó còn không mau bỏ bà đây xuống.” Liễu Nguyệt mặc kệ mạng mình đang ở trong tay hắn, không chút kiêng nể nói.
Nghe vậy tên mặc đồ đen không những không giận mà còn bật cười.
“Ngươi nói vậy ta càng không cho ngươi xuống.” Hắn ngang ngược nói.
“Ngươi!” Liễu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Bởi vì ngoài điều này ra, cô chẳng có thể làm gì khác.
Chửi hắn nhiều quá nhỡ đâu làm sợi dây thần kinh nào đó của hắn đứt thật hắn ném cô xuống dưới thì sao.
Mà đã thành ra thế này thì càng không thể vùng vẫy, vùng vẫy ở nơi cao như thế, tên mặc đồ đen chẳng tay tuột tay hay mất thăng bằng, thế chẳng khác nào địch chưa ra tay đã tự đẩy mình vào đường chết.
Liễu Nguyệt biết thì đương nhiên kẻ kia cũng phải hiểu.
Hắn thấy cô tuy tức giận như vậy nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn khiến cảm giác vui sướng trong lòng tăng lên, tâm tình tốt ra không ít.
Vì thế giọng điệu dịu đi rất nhiều, hắn hỏi: “Có muốn xuống dưới không?”
“Ngươi chịu đưa ta xuống?” Liễu Nguyệt chế giễu hỏi.
Đuôi mắt khẽ cong lên, kẻ mặc đồ đen nói: “Vậy thì ngươi nhờ ta đi.”
“…”
Cuối cùng vẫn chỉ muốn cô hạ mình nhờ vả hắn.
Mẹ nó có phải ấu trĩ thế không.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Tuy nghĩ là vậy nhưng cảm thấy không còn cách nào khác.
Càng không thể lấy cứng trọi với cứng, Liễu Nguyệt có lẽ đã chấp nhận số phận, thu lại dáng vẻ hung dữ đang có, nhẹ nhàng nói: “Thế nhờ vị công tử đây đưa