Kim Gia.
“Các vị, các vị.
Xin hãy giữ im lặng một lát, bên trên có chỉ thị.”
Một nữ nhân bước lên trên bục thềm, từ đầu tới chân đều toát lên vẻ kiêu ngợi nhưng cũng đủ tiếng nói để khiến cả gian lầu im lặng.
Tiêu Dã cũng hướng mắt về phía nàng ta.
Trong đôi mắt không giấu nổi sự đắc ý.
Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao.
Làm hắn tốn mất tận một tháng ở cái nơi chết tiệt này, đáng nhẽ phải sớm hơn chứ.
“Ân Như công tử truyền lời tới các vị.
Tuần sau, cuộc thi hàng năm sẽ diễn ra, ngày cụ thể sẽ được thông báo sau.”
Tiêu Dã khẽ nheo mắt, hỏi Ân Kiếm ở bên: “Ngươi biết cái đấy là gì không?”
“Thuộc hạ có biết thưa công tử, theo thể lệ của Kim Gia, hàng năm nơi này sẽ tổ chức một cuộc thi giữa những tên giỏi đánh bạc với nhau.
Kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ vào vòng trong và được đấu trực diện với lãnh đạo cấp cao của Kim Gia, nếu không nhầm thì chính là kẻ mà ai ai cũng đang đồn thổi, Ân Như công tử.”
“Ồ.” Tiêu Dã khẽ nâng mắt, hờ hững nói, “Đúng là bọn chúng không còn ngồi im được nữa nên phải ra mặt rồi.”
“Nhưng công tử, còn có chuyện này nữa.” Ân Kiếm nói, “Thuộc hạ nghe kể rằng mỗi năm thì cái vị Ân Như ông tử sẽ là mỗi người khác nhau.”
Hắn nhíu mày, hỏi: “Còn có chuyện này.”
“Vâng, có năm thì là nam, có năm thì nữ, có năm còn là một ông cụ,…Nói chung thì mấy tên chủ chốt của tổ chức tuyệt đối không dễ dàng ra mặt đâu ạ.”
“Ta có cách.” Tiêu Dã nói, “Vào ngày hôm đó, chúng ta sẽ một bước dụ chúng vào lưới, tóm gọn một mẻ.”
Ân Kiếm: “Người có cách dụ bọn chúng ra khỏi hang sao?”
“Ừm, lát ta sẽ bàn bạc với ngươi kĩ hơn.”
“Vâng.”
“Các vị, chúng ta tiếp tục thôi nhỉ.” Tiêu Dã nói, phong thái của hắn giờ đã hệt như một ông vua cờ bạc, học được cả dáng vẻ cợt nhả cùng nụ cười lưu manh phóng túng khó ai bắt chước được.
Nếu để Tiêu Dã của một tháng trước thấy được, hắn có khi còn từ chối nhận bản thân mình.
Đến cả Liễu Nguyệt cũng bất lực trước hắn, cảm thấy nam nhân này ngày càng nguy hiểm hơn rồi.
Mặt cũng dày hơn, tính tình cũng lưu manh hơn.
Là bị Kim Gia của cô dạy hư sao?
Liễu Nguyệt nghĩ thế liền thở dài, chẳng biết phải làm sao.
…
Cạch!
“Này!”
“Mẹ nó đứa nào đấy!”
Trong đêm tối mờ ảo, chiếc chăn ấm áp mà Liễu Nguyệt đang đắp bỗng dưng bị xốc lên, gió lạnh nhân cơ hồi lùa vào, thậm chí nó còn lùa thêm cả một nam nhân cao lớn vào trong chăn.
Cơ mà đang ngủ ngon bị đánh thức, lại còn cảm nhận được khí tức của ai đó cao lớn hơn mình.
Liễu Nguyệt chẳng hơi đâu đoán mò xem tên này là ai.
Đầu nổi hắc tuyến tức giận đạp kẻ đang dính lấy mình ra.
“Mẹ nó chứ! Buông ta ra.”
“Nến đâu rồi.”
“Nguyệt Nguyệt, là ta.” Tiêu Dã ở sau lưng thấp giọng gọi tên cô, mong người ở trước bình tĩnh lại.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người đang căng cứng bất giác mềm đi.
Liễu Nguyệt ngừng đánh đối phương, nhưng giọng nói lại lạnh hơn bình thường: “Nửa đêm nửa hôm, mẹ nó ngươi nổi điên gì vậy.”
Tiêu Dã nhắm mắt tận hưởng mùi hương dịu nhẹ đang toát ra quanh người Liễu Nguyệt mà chỉ mình cô có, ôm chặt lấy cô, nói: “Cả ngày ta bận suốt, cũng chẳng thể thấy được ngươi.
Ban nãy vừa mới sắp xếp lại lần cuối đống công việc để cho ngày mai.
Ta…chỉ muốn ôm ngươi thôi, sẽ không làm gì đâu.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Hình như dạo giờ ta dễ dãi quá rồi, tự dưng trở thành gối ôm của Cửu vương điện hạ luôn.” Cô trêu chọc nói, nhưng cũng không giấu được sự sủng nịnh vốn chỉ dành riêng cho hắn.
“Người đã nói như vậy thì tiểu nữ nào dám phản kháng.”
“Chỉ mong vương gia giữ đúng lời hứa, không động tới tấm thân vàng ngọc này của tiểu nữ thôi.”
Trong bóng đêm chỉ nghe đến giọng nói có phần bất lực của Tiêu Dã: “Lại ăn nói linh tinh nữa, không phải ngươi buồn ngủ sao.
Mau ngủ đi, ngày mai đi tới Kim Gia với ta.”
“Để làm gì vậy?”
“Ngủ đi.” Hắn mất kiên nhẫn đáp.
“…”
Chẳng biết cái thói ngang ngược này học được ở đâu ra.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Nửa đêm hiên ngang vào phòng người ta rồi chui vào chăn ôm tưởng như sắp bị nghẹt chết rồi chứ.
Cơ mà…
So với cái chăn bông dày sụ kia thì thân nhiệt của Tiêu Dã hắn thậm chí còn ấm hơn.
Đó cũng là lí do cô khá thoải mái để mặc hắn ôm mình mấy bữa trước.
Ấm như vậy, bảo cô nỡ lòng đuổi đi kiểu gì chứ.
…
Sáng ngày hôm sau.
Kim Gia.
Nguyên một toà thanh lâu to lớn đồ sộ ngày hôm nay vì cuộc thi mà dừng tất cả các hoạt động lại, để dành cho tâm điểm đang được người người chú ý, cuộc thi đón chào xem vua cờ bạc năm nay là ai.
Xe ngựa của Tiêu Dã dừng trước Kim Gia, hắn ra vẻ lười biếng bước xuống xe, ánh mắt sắc bén âm thầm lướt nhìn xung quanh một lượt.
“Liễu Nguyệt.”
Hắn gọi tên cô.
“Đây đây.” Liễu Nguyệt nói, ra khỏi xe sau Tiêu Dã.
“Chỗ này hôm nay đặc biệt nguy hiểm, ngươi tuyệt đối phải theo sát ta.”
“Ngươi nói lời này năm lần từ sáng dậy rồi đấy.” Cô nói.
Tiêu Dã lạnh lùng đưa mắt về phía cô, nói: “Ngươi mà xảy ra chuyện gì bổn vương lập tức đánh gãy chân ngươi.”
Đáy mắt không chút gợn sóng, Liễu Nguyệt nhìn vào phải thoáng rùng mình, cứ như lời hắn nói chắc chắn sẽ thành sự thật vậy.
Đập gãy chân ư? Thế còn bay nhảy kiểu gì nữa.
Vì thế cô cong miệng cười hì hì, bộ dáng lấy lòng trông ngốc vô cùng: “Đánh gãy chân rồi thì ngươi có nuôi ta được cả đời không.”
Ánh mắt khẽ động, Tiêu Dã sau đó không đáp lại cô, nhưng nếu bắt buộc phải trả lời thì đáp án của hắn đương nhiên là có.
Nếu phải giữ cô lại bên mình đồng nghĩa với việc nuôi cô cả đời.
Hắn nguyện ý.
Tiếng nhạc tiếng trống rộn ràng bên trong đại sảnh.
Không khí cuộc thi nhộn nhịp hơn cả thường ngày, nếu là người từng tới xem cuộc thi này vào năm ngoái thậm chí còn có thể nhận ra được sự thay đổi có chút bất thường của nơi đây.
Đó chính là đông người hơn mọi năm.
Kẻ ngoài cuộc không biết nhưng bên trong lại hiểu rất rõ.
Một bên là người của Tiêu Dã điều động tới chuẩn bị cho cuộc đột kích.
Một bên thì chính là người của Liễu gia phái tới với mục đích không để cho bên phía hắn đạt được ý muốn.
Và kẻ đầu não, không ai khác ngoài Liễu Nguyệt.
Tiêu Dã bước vào vòng thi thứ nhất, thứ hai, thứ ba…đến tận cuối cùng vẫn vô cùng suôn sẻ vì ở đây không kẻ nào đủ trình để đánh bại hắn.
Và quan trọng hơn cả là Ân Như công tử mà mọi người đồn thổi sẽ chạm mặt với hắn, ngay tại đây.
“Liễu Nguyệt, tuyệt đối không được đi quá xa bổn vương.” Tiêu Dã chờ kẻ sau màn bước ra, tiện thể kéo cô lại gần dặn dò lần cuối.
Sắp tới rồi…Cuộc chiến sắp diễn ra rồi…
Liễu Nguyệt nhìn hắn, không đáp chỉ khẽ gật đầu.
Một giọng nói cất lên, khiến cho tất cả mọi người đang đón xem trận đấu và cả Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt phải hướng mắt tới nơi cất ra giọng nói.
“Ân Như công tử tới!”
Bóng dáng của kẻ được danh xưng “Ân Như công tử” xuất hiện trên dãy hành lang lầu trên.
Mỹ nhân đi tới bậc thềm, hướng đôi mắt kiêu ngạo nhìn xuống