Liệu Tiêu Dã hắn còn yêu ta không?
Yêu ư? Thứ đó vốn không nên có trong mối quan hệ của ta với hắn.
Ta cũng đã lặp lại rất nhiều lần rồi, tuyệt đối không thể.
Nhưng còn hắn thì sao?
Yêu…Không yêu…Có lẽ nó cũng chẳng quan trọng đối với hắn.
Lần đầu tiên gặp lại sau năm năm, việc hắn làm đầu tiên chính là cướp lấy nụ hôn đầu của ta.
Vừa ngang ngược, vừa hung bạo.
Sau đó bọn ta lại gặp nhau ở khách đi3m, đến giờ đã hơn gần hai tháng ta ở bên Tiêu Dã.
Cùng hắn gặp đủ thứ chuyện trên đời, có lẽ hắn cũng không hận ta như lời hắn từng nói, lại có đôi chút giống A Dã khi xưa, quản thúc ta đủ thứ chuyện, bảo vệ ta…Liễu Nguyệt này cũng không phải bị mù, sao có thể không nhận ra được ánh mắt hệt như của một kẻ si tình của hắn mỗi khi tên đó lén nhìn ta cơ chứ.
Chỉ là ta không muốn để ý, cũng chẳng muốn bận tâm tới nó.
Tới giờ phút này ta cũng đã bất lực toàn tập, Tiêu Dã yêu ta vậy thì cứ để hắn yêu đi.
Còn ta sẽ làm theo cách của mình…để khiến hắn có muốn yêu cũng chẳng được.
…
Giữa khung cảnh người người hỗn loạn, Tiêu Dã vẫn dùng bình tĩnh dùng vẻ mặt lạnh băng nhìn người trước mặt.
Hạ giọng sao cho chỉ hai người nghe được, hắn nói: “Liễu Nguyệt, đừng diễn kịch nữa, ta biết đấy là ngươi.”
Nữ nhân nghe vậy cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi.
Bất ngờ bật cười như nghe thấy một điều gì đó vô cùng hài hước, nàng ta cong khoé mắt, nở nụ cười trào phúng dưới lớp lụa mỏng, nói: “Công tử, Liễu Nguyệt thì ta không biết, nhưng Cửu vương thì ta rõ lắm đấy.”
Ý cười trên khuôn mặt ngay sau câu nói đó đã lập tức tắt ngúm.
Ánh mắt tầng tầng sương băng nhìn hắn, lùi bước gần hơn tới đám thủ hạ của mình, vị “Ân Như công tử” cao giọng nói: “Toàn bộ, giết không tha!”
“Rõ!”
Con ngươi đen láy sau đó lại dừng trên gương mặt đang xám ngoét của Tiêu Dã.
Đáy mắt không khỏi ánh lên sự kiêu ngạo vốn có, nàng ta sau đó biến mất dần trong dòng người, hiên ngang lên trên lầu với mục đích rời khỏi nơi đây.
Nhưng nổi bật như vậy, Tiêu Dã hắn sao có thể bỏ sót.
Chưa nói đến việc kẻ này liên quan đến đầu não cấp cao của tổ chức Bạch Liên, thân phận của nàng ta sau tấm khăn lụa che mặt đấy, hắn nhất định phải làm rõ.
Một tay cầm kiếm, Tiêu Dã nhanh chóng đánh bại mấy kẻ cản trở ở đằng trước rồi tiến lên lầu theo bước chân của nữ nhân vừa xong.
Cảm nhận được khí tức của người đó đang ở trong căn phòng, hắn không nói một lời đẩy cửa bước vào, thấy ngay được bóng lưng kiêu gợi dụ hoặc của đối phương.
Ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, nữ nhân đứng ngược nắng.
Mỉm cười quay lại nhìn hắn.
Liễu Nguyệt giờ phút này xinh đẹp hệt như tiên nữ, nhưng ánh mắt lại chẳng chứa đựng ý cười, nó lạnh, lạnh đến mức làm cho Tiêu Dã phải thoáng rùng mình.
“Ngươi…”
Chưa để hắn nói thì cô đã ra hiệu bảo hắn đừng nói gì cả.
Liễu Nguyệt bình tĩnh di chuyển đến trước mặt Tiêu Dã, khoé miệng khẽ cong, cô hỏi hắn: “Hôm nay trông ta thế nào?”
“Chướng mắt.” Tiêu Dã đầy ghét bỏ nói.
Hắn sau đó nhìn xuống Liễu Nguyệt đang trông vô cùng thoải mái chẳng lấy chút chột dạ.
Càng nhìn sự phẫn nộ trong hắn càng lúc càng dâng trào.
Tiêu Dã gằn giọng nói: “Liễu Nguyệt, ngươi đây là đang muốn so gan với bổn vương?”
“Nào dám, nhưng ta cũng muốn ngay tại đây nói rõ với vương gia một điều.
Liễu Nguyệt này, chính là thế đấy.” Cô nói.
“Giết người, điều hành sòng bạc, làm tú bà…Liễu Nguyệt ta chính là kẻ đứng sau tổ chức Bạch Liên mà ngươi đang điều tra.”
Không chút sợ hãi, không chút kiêng dè.
Chỉ có sự kiêu ngạo ẩn sâu trong cốt cách cùng tâm thái vô tư không sợ hãi bất kì điều gì.
Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Tiêu Dã thì Liễu Nguyệt cũng đoán được phần nào cảm xúc của hắn hiện tại.
Không tin…Không muốn tin…Không muốn chấp nhận…
“Tiêu Dã.” Cô đưa tay nâng cằm Tiêu Dã lên, dường như muốn nhìn thấy ánh mắt vô hồn của hắn.
Nụ cười khả ái dưới ánh nắng vàng ấm áp chẳng hợp với hoàn cảnh lúc này chút nào, Liễu Nguyệt cười nói: “Nếu ngươi muốn thì có thể bắt ta giải lên cho hoàng thượng, trừ hại cho dân, đây cũng coi như là lập chiến công mở màn đi.”
Tiêu Dã nghe vậy ánh mắt thoáng chốc giận dữ nhìn thẳng vào Liễu Nguyệt, hất mạnh tay cô ra.
Phẫn nộ vô cùng nói: “Liễu Nguyệt, đầu ngươi đang bị làm sao vậy hả! Muốn tìm đường chết hả!”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì khẽ nhún vai, chẳng chút để tâm nói: “Không phải ngươi bắt được ta rồi sao? Nếu không giao cho hoàng thượng thì sẽ bị tính vào tội bao che đấy, không phải sao?”
“Đến cả một tên tội phạm còn biết, lẽ nào Cửu vương đây lại không biết?”
Tiêu Dã trừng mắt nhìn cô, lạnh giọng nói: “Không phải dạy bổn vương.”
Nghe vậy ý cười ẩn trong đôi mắt càng sâu, Liễu Nguyệt bày ra bộ dáng trêu chọc không chút kiêng dè nào.
Cứ như người đang mang một thân trọng tội bị bắt được không phải là cô vậy.
Liễu Nguyệt vô tư nói với Tiêu Dã đang trầm mặc ở bên: “Cứ bắt ta đi, dù sao ta nghĩ chắc trong đời mình ta cũng phải bị bế vào nhà lao ít nhất một lần.
Thôi thì để cho lần đầu đặc biệt thì đích thân ngươi đưa ta vào đại lao cũng được.”
Nói rồi cô đưa tay ra, bàn tay trắng muốt mảnh khảnh cứ như vậy đưa về phía hắn.
Dường như muốn nam nhân đối diện còng tay mình áp giải đi luôn vậy.
Tiêu Dã âm trầm nhìn cô, chẳng chút khách sáo gạt tay cô ra.
Ánh mắt lạnh lẽo chẳng chút nhiệt độ, hắn hỏi cô: “Đùa đủ chưa?”
“Nếu ta nói chưa đủ thì ngươi có để ta tiếp tục đùa không?” Liễu Nguyệt coi như không nhìn thấy ánh mắt doạ người của hắn, cười tươi nói.
“…”
“Liễu Nguyệt!”
Tiêu Dã đè nén phẫn nộ trong lòng, gằn giọng gọi tên cô.
“Làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như này mà ngươi còn ở đây cười được sao.
Bên dưới cả người của ta lẫn người của ngươi đều đang đánh nhau quyết liệt đến mức đầu rơi máu chảy, vậy mà ngươi lại ở đây bày ra bộ dáng như chuyện này chẳng đủ để khiến ngươi để tâm vậy.”
“Đáng xấu hổ?” Liễu Nguyệt lạnh giọng hỏi, nụ cười đùa giỡn cũng đã được cô ngay lập tức thu lại.
“Cho hỏi Cửu vương lấy căn cứ ở đâu mà cho rằng ta không để tâm.
Ngươi cũng chẳng đủ tư cách để biết được những việc ta đang làm đâu.”
Tiêu Dã khẽ nâng mắt, trào phúng nói: “Mấy cái việc này quả thực ta đúng là lấy đâu ra đủ tư cách để biết cơ chứ.
Tội ác tày trời của Liễu gia các ngươi liệu có kẻ nào đủ gan theo chân nữa sao.”
“Cửu vương ngài nói đúng đó, dám theo chân bọn ta nào có dễ dàng.
Để lật đổ một đế chế cũng chẳng phải ngày một ngày hai, để mấy tên đã không có tài lại không có quyền tham gia chẳng hoá thành trò cười sao.”
Liễu Nguyệt cười nguy hiểm nhìn hắn, ẩn ý sâu xa trong lời nói càng khiến ai nấy nghe vào đều phải rùng mình.
“Lật đổ một đế chế? Liễu Nguyệt…ngươi định!”
“Ha, Tiêu Dã ngươi cuối cùng cũng chịu đoán ra rồi sao?” Liễu Nguyệt cong mắt, cười như không cười nhìn hắn.
“Tạo phản, ngươi không nghe nhầm đâu.
Tiêu Dã, Liễu gia ta chính là đang chuẩn bị cho công cuộc tạo phản đó.”
“Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, sao mất hết huyết sắc thế kia, sợ rồi sao?”
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Dã cười nói, nhưng ánh mắt cũng chẳng ánh lên nổi một chút ý cười.
Cứ như bị một lớp sương băng che phủ, chỉ có cảm giác lạnh lẽo toát ra trên người cô là chân thật hơn cả.
Hắn hoảng sợ nắm lấy vai cô, lo lắng nói: “Liễu Nguyệt, ngươi có biết tạo phản mà bị phát hiện thì sẽ phải gánh chịu hình phạt lớn đến mức