Xích đu đung đưa nhịp nhàng, lá cây theo gió khẽ giao động.
Hai người mỗi người chiếm lĩnh một đầu của xích đu, chẳng ai nói gì.
“…”
Bầu không khí có chút cô đọng.
Liễu Nguyệt ngắm đất ngắm trời đủ rồi mới lén nhìn sang Tiêu Dã, thấy hắn ngồi trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Đôi mắt to tròn những lúc không cau mày hay khó chịu thì thật sự trông vô hại vô cùng, nếu không tiếp xúc với cô trước đó, người khác chắn chắn sẽ bị hai vẻ ngoài khác nhau này của Liễu Nguyệt làm cho bất ngờ.
Tiêu Dã bị nhìn như muốn thủng một lỗ trên mặt, hắn nói: “Nhìn đủ chưa?”
“À.” Liễu Nguyệt có chút thơ thẩn bị giọng nói của Tiêu Dã kéo lại về thực tại, mất tự nhiên nói: “Tự dưng thấy ngươi đẹp ghê.”
“…”
Lần này đến lượt Tiêu Dã mất tự nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Coi như ngươi có mắt nhìn.”
Đây có thể gọi là tán tỉnh không?
Lại cảm nhận được ánh mắt của Liễu Nguyệt dán chặt lên người mình, Tiêu Dã quyết định nhìn lại vào đôi mắt đen láy đó, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
“Gần một tuần rồi mà vẫn chưa thấy binh lính tới bắt, ngươi trở về không mách hoàng thượng sao?”
Liễu Nguyệt hỏi.
“…”
Thấy đối phương vẫn mặt lạnh như tờ, Liễu Nguyệt lại nói: “Vậy lúc trở về ngươi giải thích với hoàng thượng thế nào?”
“Ta nói với người là chưa thu hoạch được gì, người cũng dặn dò ta là đừng quá coi trọng ánh mắt của mấy kẻ xung quanh.
Chỉ vậy thôi.”
Không cần phải quá để ý tới ánh mắt của những kẻ khác, con là con trai ta, là vương tử cao quý đứng trên vạn người, đám tôm tép kia sao xứng để con phải bận lòng.
Nguyên văn lời Tiêu Lý Hiên nói chính là như này.
Đối với người con út này, ông luôn cảm thấy tội lỗi cùng áy náy mỗi khi đứng trước hắn.
Tiêu Lý Hiên chỉ hận không thể gặp được Tiêu Dã sớm hơn, nhưng bây giờ cũng chưa phải là quá muộn.
Quyền lực, giang sơn, mọi thứ, ông có thể cho hắn tất cả.
Bởi vì hắn là hoàng nhi của ông, cũng là con của ông với người phụ nữ xinh đẹp chói loá như ánh sao trên trời đã cướp mất trái tim lần đầu biết thế nào là yêu của ông.
Tiêu Lý Hiên không thể yêu thương nàng ta trọn kiếp, vậy chí ít ông có thể bù đắp điều đó cho con của hai người.
Tiêu Dã sẽ không phải chịu áp lực gì quá lớn từ phía hoàng tộc, cũng có thể vui chơi tuỳ ý hắn.
Nếu hắn muốn ngôi vương…với tài năng của hắn…nhưng làm vua quá áp lực, ông không muốn Tiêu Dã phải sống mà cả đời phải đi đề phòng hết kẻ này tới kẻ khác, suốt đời bạc cả tóc như ông để suy nghĩ đủ thứ chuyện, ngay cả người chung chăn gối cũng phải đề phòng.
Tiêu Lý Hiên không quản nhiều chuyện của Tiêu Dã, một phần vì hắn đã lớn, chuyện của bản thân có thể tự giải quyết được, Tiêu Lý Hiên còn đang mong chờ đến một ngày hắn tới nhờ vả ông chuyện gì đó, chỉ cần hắn nói một câu, không gì là ông không làm được.
Nhưng tới nay chưa có chuyện gì là Tiêu Dã không tự giải quyết được.
Tiêu Lý Hiên muốn có dịp để thể hiện uy quyền trước mặt con trai mà còn chẳng có.
Có đôi chút buồn, nhưng có một số chuyện mà ông vẫn tìm hiểu được về Tiêu Dã.
Tỉ như theo lời kể mà Tiêu Lý Hiên nghe được, hoàng nhi của ông có vẻ đang rất thân với