Cạch!
Căn phòng được đóng kín năm năm qua giờ phút này đã được mở ra.
Vì không có người dọn dẹp nên lúc mở cửa ra bụi liền bay tứ tung, bụi sớm đã bám thành một lớp dày lên hết đồ trong phòng.
Và căn phòng này không của ai khác ngoài Tiêu Dã.
“Khụ! Sao nhiều bụi vậy?” Liễu Nguyệt nói, vừa nói tay vừa xua đi những hạt bụi li ti đang bay trước mặt.
Tiêu Dã không đáp, một đống cảm xúc rối bời đang tràn ngập trong người hắn khiến hắn không có tâm trí để ý tới mấy chuyện vụn vặt như vậy.
Có chút hoài niệm, lại có chút chua xót.
Thời gian trôi qua nhanh thật, hắn với cô giờ đã trưởng thành, đã lớn tới từng này rồi.
Chiếc giường con kia có lẽ còn chẳng đủ để hắn nằm ngủ nữa.
“Muốn ngắm gì thì ngắm, lấy gì thì lấy.
Dù sao trong này cũng toàn là đồ của ngươi mà.” Liễu Nguyệt nói, đôi mắt đen láy chẳng chút cảm xúc.
Tiêu Dã thoáng nhìn qua cô, sau đó lại chậm rãi tiến tới kéo hộc tủ nhỏ trong góc phòng ra.
Thật sự hắn chẳng cần lấy bất cứ thứ gì ở đây cả, chỉ là muốn hoài niệm lại thôi.
Bỗng tầm mắt của hắn nhìn thấy thứ gì đó có vẻ mới lạ vô cùng, tuy năm năm đã trôi qua nhưng hắn chắc chắn nhớ rõ bản thân chưa bao giờ sở hữu thứ này.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ được thiết kế viền hoa văn tinh xảo, Tiêu Dã lấy nó ra, đặt lên mặt bàn bám đầy bụi.
Liễu Nguyệt thấy vậy cùng tới xem, lúc nhìn thấy chiếc hộp thì ánh mắt hơi có chút thay đổi.
Tiêu Dã mở chiếc hộp ra, bên trong đó không phải vòng vàng quý giá hay ngân phiếu gì cả.
Chỉ có hai miếng vải cũ trông như bị xé rách dính đầy đất ở trong.
“À.” Liễu Nguyệt bất ngờ thốt lên.
Tiêu Dã chăm chú nhìn hai miếng vải, có chút cẩn thận cầm nó lên như thể nâng niu một thứ vô cùng quý giá.
“Cái này…hôm đó ta đã tìm nó rất lâu nhưng mãi không thấy.
Là ngươi tìm ra sao?”
“Ừm, lúc ta tìm thấy thì nó vẫn trông mới lắm, chỉ bị bẩn chút thôi.
Nhưng giờ nhìn như miếng giẻ lau vậy.
Phải vứt đi thôi.”
Liễu Nguyệt không nghĩ nhiều mà nói ra.
Với cô cái khăn này hồi trước mua là để cho Tiêu Dã hắn lau nước mắt, thậm chí ý nghĩa của cái khăn đối với cô cũng chỉ muốn đùa vui cùng hắn chút.
Liễu Nguyệt vô cảm là thế, suy nghĩ về mấy cái vấn đề tình cảm cũng vô cùng nông cạn, sao có thể hiểu cái khăn này vốn đã từng quan trọng với Tiêu Dã hắn như thế nào.
“Đừng vứt, ta sẽ lấy nó về.”
Bởi vì Tiêu Dã đưa lưng về phía cô nên Liễu Nguyệt cùng không rõ biểu cảm của hắn lúc này như thế nào.
Chỉ đành nói: “Được, muốn gì cứ lấy, của ngươi hết mà.”
Cuối cùng cả căn phòng Tiêu Dã cũng chỉ đem về chiếc hộp đựng hai mảnh vải cũ.
Hai người sau đó theo lời dặn dọ của Hương Cẩm Lan mà tới phòng ăn.
“Đám sơn tặc kia không biết còn sống không nữa.
Cứu mạng ta sau lại còn suýt lấy mạng ta, không biết nên trả ơn hay trả thù đây.”
Tiêu Dã nhàn nhạt nhìn sang cô, sau đó chậm rãi nói: “Chẳng ra làm sao.”
Liễu Nguyệt ở bên cười đùa tán nhảm với hắn, mối quan hệ giữa hai người như thể chẳng còn bất kì rào cản hay ân oán gì nữa vậy.
Tiêu Dã thoáng mỉm cười, hắn cảm thấy, như thế này cũng tốt lắm rồi.
…
Mấy tuần sau đó Tiêu Dã dường như bám rễ ở Nhạn Uyên Các luôn.
Từ sáng sớm tinh mơ tới khi trời tờ mờ tối, bất kể vì lí do gì mỗi khi mở mắt tỉnh dậy Liễu