Tiêu Dã sau khi nhận được tin đã tức tốc tới ngay.
Lòng như lửa đốt, hắn chỉ hận bản thân không thể phi ngay tới chỗ cô.
Đặt chân tới nhà lao nơi Liễu Nguyệt bị đưa tới, Tiêu Dã mặc kệ cái quy định quái quỷ là không được gặp phạm nhân của nơi này, hắn dùng quyền lực vốn có ép quản ngục phải cho hắn vào gặp cô.
Biết sao được, người chính là Cửu điện hạ Cửu vương gia cao quý mà.
Một con tôm con tép như ta sao dám trái lời.
Quản ngục chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.
Tiêu Dã được người dẫn tới gặp Liễu Nguyệt, nhìn một thân sạch sẽ thậm chí còn có chút lạnh lẽo toả ra quanh người cô cùng với khung cảnh u ám bẩn thỉu trong nhà lao chẳng chút hợp nhau tí nào.
Đáng lẽ giờ phút này Liễu Nguyệt phải nằm trên giường ấm trong căn phòng ở Nhạn Uyên Các, vì lí gì cô lại có mặt ở đây.
Lại nhìn tới trên gương mặt trắng nõn của cô có một vết cắt đỏ tươi trông chói mắt vô cùng, Tiêu Dã bỗng cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Hắn lại không bảo vệ được mà để cô bị thương rồi.
Tiêu Dã đau lòng nghĩ.
Nữ nhân khi nhìn thấy hắn liền đứng dậy, có chút không ngờ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng.” Tiêu Dã nói, hắn toan đưa tay qua cánh cửa nhà lao nhưng không được.
Đáy mắt có chút u ám, Tiêu Dã lạnh giọng ra lệnh cho kẻ ở sau: “Mở cửa cho ta.”
“Nhưng vương gia…chuyện này…”
Bắt gặp ánh mắt như hung thần của hắn, tên lính cũng chỉ đành run rẩy ngậm miệng, cắm chìa khoá vào ổ, lạch cạch mấy tiếng cửa đã được mở ra.
Tiêu Dã nóng lòng chết đi được, ngay khi cửa mở hắn đã lập tức tiến vào.
Bàn tay lạnh tới bất thường nâng mặt Liễu Nguyệt lên để xem xét vết thương của cô, ngắm một hồi thất không có gì nghiêm tr ọng lúc này mới thở phào buông ra.
Chỉ thấy được ánh mắt có chút ý cười của Liễu Nguyệt ở bên, hắn nhíu mày, không hiểu sao lại thấy tức giận, nói: “Còn cười được, bổn vương còn lo lắng muốn chết mà ngươi dám ở đây ra vẻ thanh thơi.”
“Ngươi đó, tính cách như này không sớm thì muộn cũng chết thôi.” Hắn tức giận nói, gõ một phát đau điếng người lên đầu Liễu Nguyệt để rồi sau đó lại không đành lòng mà xoa lên chỗ vừa bị gõ ban nãy.
Liễu Nguyệt hưởng thụ sự quan tâm “đặc biệt” của hắn, cô nói: “Nếu ta nói ông ta không phải do ta giết thì sao?”
Tiêu Dã: “Việc đó còn quan trọng à? Giờ chỉ cần để tin Liễu nhị tiểu thư xuất hiện bên cạnh thi thể của tri phủ đại nhân cũng đủ để khiến mấy kẻ bên ngoài nghĩ ra đủ thứ chuyện để xuyên tạc rồi.”
“Sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy hả Liễu Nguyệt, sao không trốn đi trước khi có người tới.”
“Cửu vương đây là đang định xui ta bỏ chạy sao?”
Tiêu Dã hừ lạnh, “Thế tự dưng lúc đó Liễu tiểu thư đây nổi lòng trắc ẩn rồi khiến ngươi đột nhiên muốn làm người tốt ư?”
“Người tốt cũng chẳng phát kiểu này, đây là ngu ngốc thì có.”
Sau đó Liễu Nguyệt bị Tiêu Dã mắng một tràng dài đến vuốt mặt còn không kịp.
Cô miễn cưỡng gật đầu nghe từng câu hắn nói, đột nhiên cảm thấy Tiêu Dã hắn bây giờ còn đáng sợ hơn cả Liễu Diễm Tư.
Nói nhiều hơn cả Hương Cẩm Lan, cứ như mẹ người ta vậy.
Mắt thấy Liễu Nguyệt lại nghĩ đi đâu, chẳng chút để vào tai lời mình nói.
Tiêu Dã sa sầm mặt mày, im lặng nhìn cho tới khi cô lạnh cả sống lưng mới thôi.
“Liễu Nguyệt, tưởng thuật lại mọi chuyện cho ta.
Bổn vương sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt nghiêm túc kể lại hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho hắn nghe, cũng không quên bỏ qua đặc điểm nhận dạng của ba tên thích khách.
Trong lúc giao chiến cô đã vô tình nhìn thấy được hình xăm trên phần cổ của một tên, tuy không nhìn rõ nhưng nó sẽ trở thành thông tin vô cùng quan trọng để người của cô lần ra được thêm manh mối về mấy tên đó.
Còn có cả hoàng thái hậu nữa.
Cái bà già vốn phải yên phận an hưởng tuổi già ở trong cung sao lại phái thích khách tới ám sát Quất Kiếm Hoa.
Liễu Nguyệt nhớ rõ ràng Liễu gia chưa từng đả động tới cọng tóc nào của hoàng tộc cũng như hoàng thái hậu, ngay cả người mà Liễu Diễm Tư phái để theo dõi nhất cử nhất động của Quất Kiếm Hoa cũng không thấy ông ta có qua lại với hoàng thái hậu.
Chuyện này khó lí giải vô cùng, có lẽ cần thời gian để điều tra.
“Ta đã nói với ngươi rồi mà, trong đời rồi sẽ có lúc ta được bế vào đại lao thôi.
Cũng không có gì quá ghê gớm, ta cũng đâu có giết Quất Kiếm Hoa, mai mốt sẽ được thả ra.” Cô vô tư nói, cho dù không được cho ra thì cô cũng sẽ có cách riêng để bản thân được thả ra ngoài.
Vấn đề chỉ là muốn hay không.
“Ăn nói như vậy mà nghe được.” Tiêu Dã trừng mắt nói.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hắn trên đường tới đây lo tới tim đập chân run, cô thì hay rồi, còn rảnh rỗi tới nỗi ngồi định sẵn ngày ra khỏi nhà lao cho bản thân nữa.
“Ngươi về đi, trời cũng gần sáng rồi.
Bên phía quan phủ có lẽ đã nắm được tin tức rồi phái người điều tra vụ án