“Ta muốn đi gặp hai cha con của Từ Liêm gia.” Liễu Nguyệt đang bị áp giải đưa trở về phòng giam, nói với tên lính ở phía sau.
“Nhưng lệnh của…”
Bất ngờ cô quay lại nhìn y, ánh mắt thật sự có thể gi3t chết người.
“Đấy không phải là một câu nói, đó là mệnh lệnh, ta muốn gặp hai người đó.”
…
Lạch cạch!
“Nhất Minh.”
Nhất Minh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, mở mắt ra đã thấy Liễu Nguyệt đứng trước cửa, tay cô còn bị dây thừng buộc chặt.
“Liễu Nguyệt, sao muội lại ở đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi.”
Liễu Nguyệt đi vào bên trong, cánh cửa đằng sau cũng đồng thời đóng lại.
Tên lính ban nãy khoá cửa rồi nói với cô: “Thời gian có hạn, nếu để quản ngục thấy người không có trong nhà lao thì sẽ rất rắc rối, mong tiểu thư có gì cần nói thì nhanh lên.”
“Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Nói xong cô lại nhìn Nhất Minh đang không hiểu chuyện gì xảy ra, đành thở dài kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn cho y nghe một lần nữa.
Vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, y dường như không tin vào tai mình, nói: “Vậy giờ muội định tính sao? Giết người có thể bị xử tử đó, chưa kể Quất Kiếm Hoa còn là một người được triều đình trọng dụng.”
Liễu Nguyệt đáp: “Ta có giết ông ta đâu.”
“Nhưng mọi thứ bất lợi đều đang hướng về muội, ta nghi ngờ đang có kẻ muốn hãm hại chúng ta.”
“Biết là thế nhưng kẻ mà chúng ta đụng tới cũng không phải dạng tôm tép.
Tốt nhất vẫn nên cẩn thận, đợi cho bọn chúng xuất màn lộ diện, tránh già néo đứt dây.” Liễu Nguyệt nói, “Ta định ở trong này vài bữa nữa, có khi ở đây còn an toàn hơn ở bên ngoài.
Ta tới đây để thông báo hai cha con huynh đợi một hai hôm nữa sẽ được ra ngoài thôi.”
“Sao ra được rồi?” Nhất Minh hỏi.
“Ta đã sắp xếp cho kẻ khác đứng ra nhận tội và nói rằng số tiền tham ô đó không liên quan gì tới Từ Liêm gia rồi.” Cô nói, “Việc điều tra của bọn chúng từ đầu đã bị ta làm khó dễ đủ đường, giờ có tên đứng ra nhận tội lại chẳng mừng quá, huynh yên tâm.
Nhưng khi ra ngoài ta muốn nhờ huynh làm hộ ta việc này.”
“Việc gì?”
“Chính là…”
Liễu Nguyệt ghé sát tai Nhất Minh nói, chuyện này mà để kẻ thứ ba nghe tới thì không hay.
“Được, ta sẽ làm.” Y nói, “Nhưng làm như vậy không phải quá liều lĩnh sao?”
“Không liều lĩnh, việc này ta đã tính từ lâu lắm rồi.”
“Được.”
…
“Liễu Nguyệt, có người tới gặp.”
Liễu Nguyệt ngước đầu lên đã thấy ngay mắt phượng bừng bừng giận dữ từ đằng xa đi tới, tới khi y đứng ngay trước cửa rồi vẫn chưa hết giận.
“Mẹ nó đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà ngươi lại đi gây chuyện.”
“Còn làm ông đây phải bỏ dở việc đang làm mà chạy tới đây.”
Liễu Hạo nói, nếu không phải thời gian có hạn có khi cậu còn có thể mắng cô cả buổi không thấy mệt.
Cho tới bây giờ thì Liễu Hạo sớm đã trở thành thiếu niên cao lớn anh tuấn hơn người, duy chỉ tính cách nóng nảy là không bỏ đi được.
“Này tên kia, ngươi định để bọn ta cứ đứng thế này nói chuyện à? Mau mở cửa ra.”
Một Cửu vương gia đã là quá đủ rồi giờ lại còn thêm cả Liễu tam thiếu gia nữa, sao ngày hôm nay nhà lao này nhộn nhịp toàn nhân vật tai to mặt lớn tới thăm vậy.
Tên lính cầu nguyện cho bản thân không đắc tội với mấy vị tổ tông ở đây, thao tác nhanh lẹ mà mở cửa.
“Ngươi định ở trong này bao lâu.”
Liễu Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Một tuần, ta định để tình hình bên ngoài ổn định rồi tiến triển kế hoạch tiếp theo.”
“Cha có gửi cho