_______Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm._______Lúc Huỳnh Nhã Nhã bước vào trong quán cà phê, một cô gái mặc áo len màu lục vẫy tay liên tục về phía cô. Cô đến, ngồi xuống ở đối diện cô ta, tự kêu cho mình một ly chanh vắt.Tống Nghi vẻ mặt nịnh hót: "Chị họ, lần này gặp mặt, em tìm chị là muốn nói cho chị và cô cả biết chuyện em sẽ chuyển đến thành phố T luôn."'Cô cả' trong miệng Tống Nghi chính là mẹ của Huỳnh Nhã Nhã ở thế giới này.Huỳnh Nhã Nhã cầm ly trà đá nhấp một ngụm: "Ồ, vậy cô tìm tôi chỉ để thông báo chuyện này thôi à?" Có chết tôi cũng không tin đấy.Tống Nghi này là em họ của Huỳnh Nhã Nhã, từ nhỏ đã luôn thích giả vờ - giả trân. Nguyên chủ vì cô ta mà mắc không biết bao nhiêu phiền phức. Từ khi chuyển ra ở riêng, nguyên chủ cũng không liên hệ gì với một nhà ông cậu tiện nghi và cô em họ tiện nghi này nữa.Nụ cười của Tống Nghi hơi cứng lại, nhìn nhìn màu son môi của Huỳnh Nhã Nhã, cô ta lại thấy tức mà không biết làm thế nào. "Thật ra em muốn hỏi một chút. Không phải chị ở riêng một mình sao? Em nhớ hình như căn chung cư mà chú mua cho chị ở vẫn dư phòng trống ấy. Chị xem có thể–""Nào." Huỳnh Nhã Nhã đánh gãy lời cô ta. "Tôi có nuôi chó, phòng ngủ phụ đều trang hoàng cho chó nhà tôi ở mất rồi. Thật tiếc quá." Phục vụ đặt ly chanh vắt lên bàn, Huỳnh Nhã Nhã cười cảm ơn với phục vụ, sau đó quay sang lại cười với Tống Nghi một cái.Mấy chữ "cho em mượn phòng ở cùng" bị nghẹn lại trong cổ họng của Tống Nghi. Cô ta khó chịu: "Không phải chứ? Sao chị lại có thể mang cả một căn phòng ngủ phụ như vậy đi làm chỗ ngủ cho chó?"Huỳnh Nhã Nhã: Quý thiếu à, tôi xin lỗi! Lát nữa lại mua đồ ăn vặt cho anh ăn ngon một chút."Đúng vậy, nếu không bây giờ tôi lại dời ổ chó ra, bảo nó nhường phòng lại cho cô?" Huỳnh Nhã Nhã khuấy nước chanh. "Có lẽ không ổn lắm đâu. Chó nhà tôi vẫn là quen ở phòng lớn vậy rồi."Nhã quỳ lạy: Tôi xin lỗi!!!Tống Nghi còn có thể nói gì nữa. Không lẽ vẫn khăng khăng muốn vào ở à? Nếu như thế há chẳng phải bảo là cô ta lại muốn đoạt chỗ ở của một con chó sao?Huỳnh Nhã Nhã: "Tôi lại thấy dạo gần đây vấn đề thuê chung cũng không quá khó khăn. Cô có thể tham khảo vài nhóm sinh viên các trường đại học gần đây, xem ý kiến của bọn họ."Tống Nghi vẻ mặt có chút vặn vẹo vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nở nụ cười với Huỳnh Nhã Nhã. Bắt đầu vờ hỏi thăm việc này việc nọ.Nghi kia: "Thành phố T lớn thế này, chị sống có tốt không? Hay là chuyển về thành phố S cùng cô cả kinh doanh quán ăn đi."Nhã kia: "Cảm ơn, tôi hình như sống tốt hơn cô. Cô vừa tốt nghiệp nhỉ, tìm được việc chưa?""..." Haha. "Ôi trời, mặt chị mịn thế, dùng kem nền nào mà tốt vậy? Có thể giới thiệu cho em không?""À thật ra hôm nay tôi chỉ tô son thôi, mặt mịn tự nhiên đó. Hình như cậu hai bảo vừa cho tiền cô đi cắt mí vào tháng trước, có đau lắm không?""..."Nội tâm Tống Nghi: Tôi *** cô, cô là đồ ***, tôi muốn *** cô N lần, ...Nội tâm Huỳnh Nhã Nhã: Ối giời ơi, chọc cô không tức, tôi liền thấy tiếc cho chính mình một đời trước toàn đóng vai nữ phụ ác độc, đóng chơi chơi cũng lãnh được một mớ giải thưởng danh dự.Chọc khiến Tống Nghi tức là vấn đề ở chỗ Tống Nghi, nhưng chọc mà Tống Nghi không tức được thì vấn đề lại ở chỗ của cô rồi.Hai người giằng co một lúc, tôi hiền nhân - cô hiền giả. Tống Nghi muốn đứng lên vả cho Huỳnh Nhã Nhã mấy bạt tay nhưng vẫn cố cười ngoan hiền, Huỳnh Nhã Nhã thì cứ 'chọt được chỗ nào liền chọt chỗ đó', chọc cho Tống Nghi tức đến muốn lật bàn.Một lúc sau đều im lặng, cả hai cô gái đều chẳng ai nói lời nào nữa. Một người lười nói, một người sợ nói gì ra rồi lại tự mình tức, thế nên bầu không khí rơi vào thảm trạng lúng túng đến cực điểm.Huỳnh Nhã Nhã uống gần hết ly chanh vắt, mở ví lấy 20 nghìn đặt lên bàn rồi xách áo khoác đứng dậy: "Chanh vắt 18 nghìn, không cần trả số dư. Bye."Thế là cô bỏ lại Tống Nghi tức muốn đau cả ruột ngồi đó._______Lúc về, Huỳnh Nhã Nhã ghé qua siêu thị mua một túi to toàn đồ ăn vặt. Lúc đi ngang qua gian hàng thức ăn cho chó thì hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm mua thêm mấy gói rong biển.Nói đùa! Từ giờ mỗi lần nhìn căn phòng