Pé lớn rồi nhưng pé vẫn thích lixi :3
=====
Giận dỗi cũng xem là một loại nghệ thuật, trong tình yêu, đôi khi có giận hờn đôi chút cũng trở thành một loại xúc tác. Đừng nhìn Thấm Nhã tính cách lạnh nhạt, đối với mọi thứ đều rất thờ ơ, thế nhưng nữ vương đại nhân sẽ không cho phép người khác dùng lòng thuần phục của mình cống hiến cho người khác. Mỗ quỷ hút máu giống như là đã thông suốt, gần đây vô cùng ngoan ngoãn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều ném qua một bên huống chi là người "khách" ở trong trang viên của nàng. Bởi vì biết được cái người lạnh lùng khó chiều kia cũng có một mặt đáng yêu như thế, Y Nặc Mễ giống như một đứa nhỏ phát hiện một món đồ chơi mới, mỗi ngày đều vây quanh vòng vòng bên Thấm Nhã, làm cho Thấm Nhã choáng hết cả đầu.
Buổi sáng Thấm Nhã tỉnh lại liền phát hiện Y Nặc Mễ đã chui vào trong chăn, đang ôm chặt lấy cô, đầu chôn trên người cô ----- bởi vì Quỷ hút máu "ưa tối".
"Tiểu Mễ, em ngủ cả đêm?" Thấm Nhã lắc lắc nàng, cái người có sức sống vô hạn vào buổi tối hình như tối qua tới giờ vẫn chưa có rời đi.
Quỷ hút máu không ngủ được vào ban đêm, tại lúc đêm khuya mới chính là thời điểm linh lực của họ đầy đủ nhất. Cái tên tiểu quỷ thích la cà này mỗi tối luôn chạy ra ngoài tìm thú vui, còn những lúc không đi ra ngoài, tất nhiên sẽ quấn lấy Thấm Nhã đến kiệt sức. Bởi vậy mỗi khi Thấm Nhã muốn ngủ đều dứt khoát đá Y Nặc Mễ xuống giường, để cho người kia giống như mấy trăm năm đều chạy ra ngoài làm "thần dạ du".
*thần dạ du : người hay đi chơi đêm (vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết, ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm)
Dạo gần đây rất lạ, Y Nặc Mễ không còn "tác quái" lúc nửa đêm nữa, cho dù lúc cô ngủ nàng cũng không ra ngoài tìm thú vui, mà mỗi ngày đều ngủ thẳng đến hừng đông.
"NGAO...OOO~" Y Nặc Mễ không chịu thức, mặt vẫn tiếp tục chôn trước ngực Thấm Nhã tiếp tục ngủ. Mặt trời mọc, đây mới là lúc Quỷ hút máu tiến vào mộng đẹp.
Y Nặc Mễ như là người bị lệch múi giờ. Nhưng tuy buổi tối không ngủ, nhưng ban ngày không ngủ không được sao? Tiểu Quỷ này đúng là phí hoài tuổi xuân. Thấm Nhã vặn lỗ tai của nàng: "Quỷ lười."
Y Nặc Mễ đã tỉnh, có chút mơ màng, đôi mắt màu đỏ dưới ánh mặt trời giống như đôi hồng bảo thạch sáng bóng. Đáng tiếc đôi mắt đơn thuần lại kết hợp với nụ cười đầy tà ác, Y Nặc Mễ nhoẻn miệng cười ta: "Tiểu Nhã Nhã, sớm ~ có người nào nói chị lúc này thật chói lóa không ~"
"Có. Em mỗi ngày đều nói như vậy." Thấm Nhã bình tĩnh ngăn chặn "ma trảo" của Y Nặc Mễ trên ngực mình xuống.
"NGAO ~" Ủy khuất, cố gắng duỗi móng vuốt, "Mặt trời vừa lên, chính là lúc dễ ngủ nhất, chúng ta ngủ, ngủ, hắc ~"
"Còn ngủ! Em liên tục 7 ngày đều ngủ, em đúng là lãng phí thời gian." - Chút sức lực của Thấm Nhã đúng là không đáng nhắc đến trước mặt quỷ hút máu, nàng dứt khoát nằm lại lên gối khiến cô đànhmặc kệ Y Nặc Mễ tự do ăn đậu hủ của mình.
"Thời gian chính là để lãng phí, dù sao dùng cũng không hết." Lẽ thẳng khí hùng.
Đây là lời người nói ư!
Đúng vậy, thật sự không phải là người nói mà. Nắng tràn vào phòng tỏa ra một không khí thật dễ chịu, Y Nặc Mễ một lần nữa kéo Thấm Nhã chui vào trong chăn. Trời đã sáng nha, Quỷ hút máu lúc này chui vào trong chăn là thích hợp nhất, bên trong lớp chăn là một nơi tối đen như mực!
"Tiểu Mễ em chậm một chút ~"
"Không. NGAO!"
"Ah. . . chỗ đó. . .em tối qua đều làm tôi đau hết cả. . . nhẹ một chút. . . "
========
Cùng người yêu ở cùng một chỗ, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng sẽ phát hiện làm chuyện gì cũng trở nên rất không có hiệu suất, hai người cùng nhau làm một bữa cơm đã tiêu hết cả buổi sáng, cùng nhau coi chung một quyển sách hay một bộ phim thì cũng hết một buổi chiều, tản bộ một cái đã liền đến chạng vạng. Nhưng chúng ta sẽ không cảm thấy buồn chán, cũng sẽ không cảm thấy không thú vị, chúng ta thích thú trải qua một ngày như vậy, đó chính là khoái hoạt.
Đến tối Thấm Nhã liền kéo Y Nặc Mễ ra ngoài, không cho phép nàng tiếp tục làm quỷ hút máu trạch quỷ. Mục đích ra ngoài của hai người chính là đi đến trang viên tìm Chu Duẫn Văn và Phương Tiêu Quân. Y Nặc Mễ thương tiếc nhân sinh của Phương Tiêu Quân và cuộc sống khó khăn khi biến thành quỷ hút máu trong mấy trăm năm qua, Thấm Nhã thì cảm động trước thâm tình của Chu Duẫn Văn, vì vậy hai người này trước coi là địch nhưng lúc này cũng có thể coi là "bạn chí cốt" được rồi.
Quỷ hút máu đối với mùi máu đặc biệt mẫn cảm, Thấm Nhã vừa đi vào tòa biệt thự xa hoa, Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân lập tức biến hình. Chuyện này làm cho Y Nặc Mễ khẩn trương, không nói hai lời liền biến thân, đôi cánh liền mở ra, hướng hai người kia nhe răng nanh, "Hai người muốn đánh nhau hả!"
"Tiểu Mễ ~" Thấm Nhã chặn nàng lại, đối với cái tên tiểu quỷ hiếu chiến suốt ngày đòi đánh đúng là bất đắc dĩ. "Nơi này rất ít khi con người xuất hiện, hai người nhẫn nại một chút, tôi hôm nay tới đây cũng là vì nghĩ cách đem cho hai người một ít máu."
Chu Duẫn Văn lập tức thu hồi hình thái, lạnh lùng hương Thấm Nhã giải thích: "Bởi vì chúng ta ngửi được mùi máu của cô cho nên mới có loại phản ứng bản năng như vậy, chúng ta ở đây đã dùng máu động vật cho đỡ đói, cũng không đến mất đói bụng làm càng, Tịch. . . cô yên tâm."
Tiêu Quân càng quan tâm đến tình huống bên ngoài, nóng vội hỏi Y Nặc Mễ: "Nơi này đúng thật là không bị Dracula cảm nhận được. Bất quá chúng ta cũng không thể biết được hành động của hắn, không biết lúc này tình huống bên ngoài thế nào, chúng ta lúc nào thì . . . "
Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, vẻ mặt đắc ý: "Có bản điện hạ, đương nhiên gió êm biển lặng. Dracula và cái tên quỷ hút máu cấp thấp kia đã sớm bị ta đánh cho một trận không dám xuất hiện." Nàng nói xong liền nhìn thoáng qua dò xét Phương