Các bạn năm mới vui vẻ :3
=====
Người ta tỏa ra đầy ngữ khí quở trách rồi biểu lộ lãnh đạm cơ mà Y Nặc Mễ lại nhìn không chớp mắt. Tiểu Nhã Nhã giống như là đang giận, thế nhưng tại sao nàng lại cảm thấy vui như vậy nhỉ ~
Suy nghĩ kỹ một chút đến thái độ của Thấm Nhã đối với Phương Tiêu Quân gần đây, nhớ lại ngày đó Thấm Nhã tự nhiên tức giận rồi cùng Lý Cường rời đi. Y Nặc Mễ cười đến gian tà, toét miệng nhe răng mèo nhìn Thấm Nhã: "Tiểu Nhã Nhã cảm thấy ta đối xử tốt với Phương Tiêu Quân nên tức giận, chị đang ghen!"
Thấm Nhã không thừa nhận cũng không phủ nhận, biểu lộ nhàn nhạt không chút gợn sóng: "Hừm, em hiểu ghen là gì sao."
Tiểu quỷ này vừa thấy Lý Cường liền xù lông, cũng không biết lúc đó nàng đang ghen.
Haaaa! Không ăn qua thịt heo thì cũng đã xem heo chạy bộ a, huống chi nàng đã ăn qua rồi. Y Nặc Mễ không chút khách khí mà 'nói thật ra' -----
"NGAO ~ ai nói ta không hiểu, Tiểu Nhã Nhã chị ghen tỵ!"
Con người kiêu cạo lại theo chủ nghĩa hoàn mĩ làm sao thừa nhận mình lại làm cái chuyện "tầm thường" này, Thấm Nhã thầm đè nén lại nhiệt năng trên mặt, khí thế cũng yếu đi hai phần: "Ai ghen chứ. . . là phản ứng bình thường của con người thôi."
Y Nặc Mễ dẫn ra một nụ cười như không cười tà ác, tới gần Thấm Nhã cố ý đem hơi thở thổi qua bên lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp trêu chọc: "Chị chính là ghen a ~"
Nàng ôm Thấm Nhã vào trong ngực, đầu lưỡi chậm rãi liếm lấy lỗ tai của cô: "Chậc chậc, không nghĩ tới Thấm Nhã cũng sẽ ghen, chị phủ nhận, chị tiếp tục phủ nhận đi ~ chị càng phủ nhận, ta càng cảm thấy đáng yêu ~" Ác ma tà ác lại nở một nụ cười mị hoặc nhân tâm, tiếng cười bên tai Thấm Nhã không ngừng vang lên.
Cũng giống như phương thức săn mồi của Quỷ hút máu. . . càng giãy dụa, lại càng làm cho Quỷ hút máu huyết dịch sôi trào.
Hai lỗ tai của Thấm Nhã đỏ lên, từng cơn nhiệt khí theo cổ áo chui ra, "Em, em ôm sát như thế làm gì, tôi nói rồi ở văn phòng của tôi không cho phép A. . .Ân. . ."
Một quy luật khác đó chính là không bao giờ được nói "không được" với tiểu ác ma. . . chuyện càng ngăn cấm lại càng khiến quỷ hút máu điên cuồng.
"NGAO ~" Quỷ hút máu không ý tốt cười: "Món trứng ốp la hồi sáng đã bị Orange cướp mất. . ."
"Chị phải bồi thường cho ta!"
"Em muốn ăn trứng ốp la thì còn ngồi đây làm gì?" Thấm Nhã cố gắng tránh thoát cái ôm của người kia.
"Chính là muốn ăn ở đây, ta đã chuẩn bị tốt. . ." Càng vui vẻ càng phát ra tà ác.
"Cái gì?"
"Trứng ốp la!" Y Nặc Mễ trực tiếp hành động đem Thấm Nhã áp vào mặt bàn lớn, hạnh phúc chôn mặt ở trước ngực Thấm Nhã, vân vê, cọ cọ.
"Đồ ngốc!" Thấm Nhã đỏ mặt mắng. Cô lấy đâu ra trứng ốp la!
Không nghĩ tới tâm tư lúc này của Thấm Nhã có thể tư thông với Y Nặc Mễ. Cười híp mắt cách một lớp áo hôn hai cái, "Như vậy không giống, cho ta nếm thử sẽ biết, ăn ăn một lần NGAO ~"
Thấm Nhã nhẹ nhàng đẩy nàng ra, lại không ngờ bị hôn lên thật sâu. Tim Thấm Nhã đột nhiên đập mạnh,Y Nặc Mễ cũng nghe được, từ ngực của cô dâng lên một trận kích thích. Y Nặc Mễ càng hôn càng sâu, đầu lưỡi quấn lấy Thấm Nhã, quấn quanh, chơi đùa, giống như muốn đem người ta nuốt mất.
Trên người Thấm Nhã vẫn còn đang mặc áo blouse trắng, lúc thường luôn lãnh ngạo, xa cách, một bách sĩ Tịch luôn luôn chuyên nghiệp, nhưng lúc này bị ôm trong vòng tay Y Nặc Mễ, tóc dài xõa tung trên đầu vai, môi đỏ tươi, đôi mắt sáng lên, long lanh nước.
Đồ đi làm thật hấp dẫn a. . . Y Nặc Mễ nuốt nuốt nước miếng, dòng máu lạnh buốt của Quỷ hút máu lúc này như muốn sôi trào, hơn nữa tấp cả đều hưởng trên đầu xông lên. Nếu như nói vừa nãy chỉ là vô ý trêu chọc cái người thường ngày luôn lí trí, đến ghen cũng kiêu ngạo, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng hấp dẫn như vầy của Thấm Nhã, quỷ hút máu như muốn đắm chìm trong dục niệm hưởng lạc.
Tay của nàng chạm lên bắp đùi thon dài mịn màn của Thấm Nhã, cái váy ngắn dưới lớp áo blouse lộ ra, rồi lại bị xốc lên một chút.
Thấm Nhã xấu hổ muốn chết luôn rồi, cả người nóng bừng, toàn thân đều có cảm giác khô nóng mê muội. Bản thân động tình, muốn tránh đi cái tiếp xúc nóng bỏng của mình với tiểu quỷ, lúc phục hồi tinh thần lại thì liền phát hiện Y Nặc Mễ hành vi xấu tay đã chui vào vạt áo của cô, hơn nữa còn muốn tiến thêm một bước cởi bỏ nút áo.
Y Nặc Mễ vẻ mặt xấu xa cười, nhẹ nhành ở bên tai Thấm Nhã khiêu khích cô: "Mặc nhiều quần áo. . . rất nóng a. . . nóng như vậy thì để ta giúp chị cỡi ~"
"Không, Tiểu Mễ ----- A. . .~" Thấm Nhã muốn cự tuyệt, nhưng Quỷ hút máu động tác nhanh nhẹn đã nhanh chóng phong bế môi cô lại. Nhiệt tình hôn lấy, càng nhiệt tình giúp cởi nút áo ra, áo ngoài, áo sơ mi lụa, váy ngắn, tựa như cánh hoa rơi quanh hai người, một chút rơi xuống mặt bàn.
Thân thể Thấm Nhã là cảnh đẹp hiếm có trong thiên hạ, không chỗ nào không hoàn mỹ, cái cổ ưu nhã, xương quai xanh mảnh khảnh, bộ ngực no đủ ưỡn cao, trên cái bụng bằng phẳng có cái rốn xinh đẹp, chỉ có hô hấp thôi mà cũng lộ ra vô vàn hấp dẫn khiêu khích. Hạt đậu vừa phải, cầm vừa một tay, như một ngọn núi tuyết trong sương mai, da mịn như gấm. (Editor: câu này tự bịa hoàn toàn, đọc QT không hiểu :v) – Beta: Thôi để nguyên ;__;
"Quả nhiên cũng ngon như trứng ốp la. . ." Y Nặc Mễ không chút khách khí há mồm đem cái thứ nõn nà bạch ngọc kia ngậm vào, môi ngậm lấy hạt đậu hồng như trái dâu, nhẹ nhàng gặm lấy, tham lam mút vào.
"Đừng. . .Tiểu Mễ, chúng ta trở về. . . nơi này là văn phòng, sẽ có người. . .ah, ách ~" Thấm Nhã ôm lấy đầu Y Nặc Mễ, thậm chí không biết đẩy ra, hay là đang ưỡn người lên trước. Cái này quá sức chấp nhận. . . văn phòng là nơi nghiêm túc cỡ nào. . . cô sao có thể. . .
"Không. Ta muốn! Tại đây, ngay lúc này!" Y Nặc Mễ giữ chặt lấy cổ Thấm Nhã, tay ôm lấy eo cô đem cô đặt lên bàn làm việc.
Thân thể Thấm