Viện lý do bệnh nhân của Thấm Nhã bị quỷ hút máu giết chết trên bàn phẫu thuật, cảnh sát lấy cớ đưa cô về nhà sau đó quang minh chính đại bày bố lực lượng hòng theo dõi. Đây là lần đầu tiên tổ điều tra về quỷ hút máu của cảnh sát hình sự quốc tế trực tiếp tiếp xúc với Quỷ hút máu. Các cấp cao đối với chuyện này rất phấn khởi nhưng cũng rất sợ hãi, là bởi vì cuối cùng cũng tra được Quỷ hút máu thật sự tồn tại, nhưng lại sợ hãi nếu có một lại ác ma có sức mạnh như vậy tồn tại thì thật là... ---- con người luôn như vậy, luôn mâu thuẫn.
Chỉ là lúc này, tình cảnh của Thấm Nhã có chút gian nan. Vũ khí bí mật quan trọng nhất của tổ chức hình sự quốc tế, đều ký thác vào một thiên tài khoa học là Tịch tiến sĩ, vậy mà người này lại bao che tung tích của Quỷ hút máu, bí mật nghiên cứu và tiếp xúc với quỷ hút máu nhưng lại không báo cáo với cảnh sát. Đây là chuyện không thể chấp nhận được. Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, tổ chức nghiên cứu những hiện tượng thần bí cùng giới y học thế giới liền nảy lên tranh luận kịch liệt, Thấm Nhã đối với mỗi tổ chức đều rất quan trọng, vì thế đều làm cho bọn họ hận đến nghiến răng.
Sau nhiều lần tranh luận, các cấp cao cho rằng Thấm Nhã có thể dụ quỷ hút máu xuất hiện, giúp cảnh sát đem tất cả ác ma đáng sợ này diệt trừ hết, cho nên thái độ của bọn hắn từ bảo vệ chuyển sang giám sát, ép cô nghỉ phép dài hạn, cắt đứt hết tất cả liên hệ bên ngoài, nói theo một cách khác, cô đang bị giam lỏng.
Thấm Nhã cầm một đồng hổ quả lắc được chế tác rất tinh xảo ở trên đầu giường lên. Những món đồ này được làm vô cùng kỳ công, nhưng không phải là mỹ nghệ giả, tất cả đều là hàng thật giá thật,là đồ cổ niên đại mấy ngàn năm. Cái tên quỷ hút máu yêu hưởng thụ kia sống mấy trăm năm tích góp được không biết bao nhiêu là những thứ như thế này. Cô đi vào căn phòng hoa lệ của tiểu quỷ, căn bản cảm thấy đây không phải là nơi để nghỉ ngơi, mà có vẻ giống như phòng vui chơi hơn, từ đồ cổ đến đồ hiện đại nhất tất cả đều có, không một chỗ nào trong phòng còn trống, trưng bày để cho người ta thấy được là tốt rồi.
Đêm đó Tiểu Mễ rời đi, không đến một phút thì cô nghe được một trận tiếng súng, nhìn phản ứng của cảnh sát bên đó có thể xem ra đã cùng Tiểu Mễ chạm trán. Thấm Nhã thật không biết nên trước tiên lo lắng cho Tiểu Mễ an nguy, hay là nên lo lắng cảnh sát đem Tiểu Mễ chọc giận, không biết thân thể huyết nhục của con người có thể chịu đựng được cơn giận của quỷ hút máu hay không. Hơn nữa từ ngày đó cô bị cắt đứt mọi liên lạc, cũng không biết được tin tức của Lý Cường và hai trợ thủ, mà quỷ hút máu thì không có xuất hiện, nên càng không biết gì.
Thấm Nhã đóng cửa phòng lại, quay lại phòng khách sau đó nói một câu: "Cho một người đến."
Rõ ràng là đang nói chuyện với không khí, thế nhưng sắc mặt bình thản, giọng nói kiêu ngạo, giống như là một thủ trưởng từ trên cao ra lệnh cho một cái nhân viên cấp thấp. Đây chính là biết rõ có người đang nghe lén, mấy ngày nay vị Tịch tiến sĩ này lớn thì đưa phương án điều trị tốt nhất cho bệnh nhân, nhỏ thì từ đổ rác đến mua rau dền đều trực tiếp kêu mấy cảnh sát đang trực đến làm chân chạy vặt cho cô. Tốt thật đấy, hoàn toàn đem bọn họ thành osin 24h tùy ý sai bảo, đã thế còn làm không công, chỉ cần hướng không khí nói một câu phân phó.
Người phụ trách tổ nghe lén lắc đầu thở dài, một bên gọi điện thoại: "Này, ai đang ở dưới nhà Tịch tiến sĩ, cho một người đi lên, Tịch tiến sĩ có chuyện muốn phân phó." Hắn liền vứt bỏ tai nghe, uống một hớp nước: "Đúng thật là một cái nữ vương, đều yêu sai bảo người. . . "
Ngay sau đó không có bên dưới rồi. Phương Tiêu Quân một thân áo choàng dài, vạt áo đỏ dưới mắt cá lộ ra. Ả giống như khiêu vũ nhẹ nhàng tắt đi máy nghe lén, tay áo phiêu dật khẽ vuốt qua khuôn mặt của cảnh sát, xinh đẹp kiều mỵ nở nụ cười.
Thấm Nhã mở cửa, đưa cho cảnh sát một tờ note: "Trong đó có ghi những quyển sách tôi cần, nếu mua không được, đi tìm sếp của các anh kêu anh ta nghĩ cách làm sao cho bảo tàng thư viện thành phố cho mượn."
Nói xong, mặc kệ bộ dạng khóc không ra nước mắt của vị cảnh sát kia, Thấm Nhã thoải mái đóng cửa lại, dù sao quyền lực của cảnh sát cũng rất lớn. Vừa đóng cửa lại, Thấm Nhã liền thình lình bị ôm chầm, còn chưa kịp phản ứng, môi người nọ liền đã nuốt trọn hô hấp của cô.
"A. . ."
"Thấm Nhã. . ."
Hương vị ngày đêm nhung nhớ, làm cho bạn mỗi thời điểm không kềm được khát vọng. Y Nặc Mễ bá đạo mút lấy môi của Thấm Nhã, không để cho cô có cơ hội thở lấy, liền đẩy đầu lưỡi xâm chiếm bên trong. Vuốt ve lấy từng milimet, dụ hoặc đầu lưỡi của Thấm Nhã làm cho nó cùng nàng triền miên chặt chẽ. Cứ tiếp tục quấn lấy không buông, giữ chặt tay Thấm Nhã lại đem cô áp lên trên cửa, hôn rồi lại hôn.
"Tiểu Mễ, em sao lại ở đây. Nơi này có gắn máy nghe trộm, cảnh sát -----" Thấm Nhã nhỏ giọng thì thầm bên tai Y Nặc Mễ.
Tiểu quỷ hút máu lại rất đắc ý, lộ ra răng mèo, đôi cánh nhỏ vỗ vỗ: "Aha ~ bọn hắn mới không có trình độ biết được ta đã trở lại, đã làm cho bọn hắn thử một lần điệu vũ mê hồn của Tiêu Quân."
Thấm Nhã lúc này mới thả lỏng. Y Nặc Mễ cười đến tà ác, giữ lấy Thấm Nhã bắt đầu cắn cắn cổ cô: "NGAO Tiểu Nhã Nhã ta thật đói ~ chị có nghĩ muốn ta."
"Trong khoảng thời gian này chỉ sợ không có cách tìm được máu tươi, Tiểu Mễ ở bên ngoài không tìm thấy đồ ăn?" Thấm Nhã bị đau nhăn mày, tiểu quỷ này không phải đói chết rồi không khống chế được cuồng tính đi.
"Có nghĩ muốn ta?" Răng nhọn vươn ra, càng cắn càng chặt. Tay Y Nặc Mễ không an phân chui vào trong vạt áo, liền một cái cởi bỏ nút thắt nội y.
"Ân ~ Tiểu Mễ. . ." Đầu ngực bị ngón tay của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, nhấn nhá vuốt ve. . . Trên cổ lại có một chút đau. Thấm Nhã cảm thấy toàn thân tê dại, lúc không thể biết được là đau hay là vui vẻ.
"Có nghĩ muốn ta ~" Quỷ hút máu vừa nói vừa hành động. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cổ Thấm Nhã,