Thấm Nhã chị ấy. . . chị ấy không muốn biến thành Huyết tộc. Y Nặc Mễ trước giờ chưa bao giờ đụng đến vấn đề phức tạp như vậy, bởi vì đây vốn là chuyện không bao giờ xuất hiện trong khái niệm của nàng. Nếu như người kia không nói tới điều này, cái gì mà sinh lão bệnh tử, cái gì mà bên nhau trọn đời, cái gì mà tình cảm về sau ... nàng tới bây giờ còn chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn suy nghĩ vấn đề đó.
Đối với nàng, nàng thích Thấm Nhã nhất, vô cùng quan tâm chị ấy, muốn cùng chị ấy cùng một chỗ. Đây là lần đầu tiên nàng đối với người khác có cảm giác yêu thích mãnh liệt và mê luyến như vậy, cũng là lần đầu tiên muốn chiếm hữu toàn bộ tình cảm của một người để cho người kia cũng đáp lại như thế. Quỷ hút máu yêu, nàng hiểu chuyện của nàng và Thấm Nhã chính là tình yêu mà con người hay nói, nhưng tiểu quỷ hút máu chưa bao giờ nghĩ đến yêu về sau sẽ thế nào, yêu chính là chỉ muốn ta, là muốn cùng người yêu thương ở cùng một chỗ, còn cái phần chuyện về sau, cái gì chịu trách nhiệm gì đó. . . hoàn toàn không có khái niệm. Nói trắng ra, Quỷ hút máu là người theo chủ nghĩa hưởng lạc.
Thế nhưng những lời đó ngày đó giống như là một chú chim nhỏ mang theo hạt giống, đem nó gieo vào đầu Y Nặc Mễ chờ ngày nó mọc lên.
Thấm Nhã không phải người của Huyết tộc, mặc dù chị ấy có thể làm cho Huyết tộc một lần nữa có được Thánh linh chi huyết, thế nhưng chị ấy cuối cùng vẫn là một con người bình thường. Vài thập niên đã là cả đời người, nhưng với Huyết tộc thì chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi. Y Nặc Mễ đương nhiên cho rằng đây hoàn toàn không phải là vấn đề, máu của Tiểu Nhã Nhã là trân bảo hiếm thấy, chỉ cần nàng uống rồi cùng chị ấy thực hiện Huyết Minh ---- nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Thấm Nhã sẽ chết, hoặc một ngày nào đó biến mất khỏi thế giới.
Nhưng bây giờ, Thấm Nhã chị ấy. . . vì cái gì không muốn biến thành Huyết tộc. Cô vẫn im lặng không nói, thái độ kính đáo của cô làm cho Y Nặc Mễ ủ dột. Buồn rầu, khổ sở lại ủy khuất, nàng sao cảm thấy nàng giống như lại bị đẩy ra xa rồi, chẳng lẽ thân phận huyết tộc của nàng làm cho Thấm Nhã bài xích chán ghét rồi vứt bỏ sao?
Chẳng lẽ Tiểu Nhã Nhã chưa bao giờ nghĩ sẽ biến thành giống nàng, hòa hợp với nàng tất cả. . . cùng nàng mãi mãi vui vẻ ở cùng nhau.
Orange đi tới sau lưng Y Nặc Mễ, phát hiện chủ nhân của mình đang ngồi ở trên đỉnh tháp, hai chân đưa ra ngoài, cúi đầu, rũ vai, trên mái nhà gió lớn làm cho mái tóc thổi tung. Orange nhảy một cái lên mái nhà, móng vuốt vuốt vuốt lên chân Y Nặc Mễ, "Tiểu Mễ đói bụng sao?"
Mèo con chỉ nghĩ ra được nguyên nhân duy nhất làm chủ nhân không vui. . . đói bụng.
Y Nặc Mễ ngẩng đầu liếc nhìn Orange, trên cổ Orange đang đeo cái nơ con bướm màu đỏ bằng vải nhung, thấy nàng đang nhìn nó, mặt mèo lập tức nhe răng cười.
"Ngươi tìm đâu ra cái nơ đeo lên cổ vậy." Y Nặc Mễ kéo ra, bắn một cái. Một con mèo bắt chước cách ăn mặt của con người làm gì a.
"Ah meow ~ là của ma bộc đời trước lưu lại, cho ta đó ah meow ~" Orange nhanh chóng dùng vuốt mèo chỉnh chỉnh lại cái nơ.
Y Nặc Mễ hết hứng thú tiếp tục cúi xuống.
Vẫn không vui? Những cái này nhất định Tiểu Mễ sẽ rất thích ah meow! Orange cười tủm tỉm tùng trong bụng móc ra đủ cái loại hồng bảo thạch: "Tiểu Mễ ngươi xem nè, ta ở trong kho hàng tìm được mấy cái này, Kê Huyết thạch, Phù dung thạch, Hồng mã não, Hồng huyết bảo thạch, tất cả đều màu đỏ ngươi thích đó ah meow ~"
Quỷ hút máu yêu thích màu đỏ nhưng lúc này chỉ phẩy tay hai cái: "Orange, ngươi hiểu cái gì gọi là bên nhau trọn đời không."
Trọn đời? Orange nghiêng đầu, tai mèo lắc lắc hai cái, sau đó giả bộ lão làng: "Tổ tiên nói, ma tôi tối cao từ ngày xuất thế đã một mực đi theo bên người chủ nhân, cho đến khi chủ nhân tiêu tan. Đó bởi vì ma bộc tồn tại nhờ vào ma lực của chủ nhân. Đối với con người, một mực cùng một chỗ là vì không muốn tách ra."
Không muốn tách ra. . . Nàng cũng không muốn tách ra ah, Tiểu Nhã Nhã đẹp như vậy làm người ta yêu thích không thôi ~ nhưng mà vì sao Thấm Nhã lại thương tâm như vậy. Hơn nữa Tiểu Nhã Nhã giống như không muốn trở thành giống nàng, chẳng lẽ chị ấy cũng không phải là không muốn tách ra. . .
=========
Phiền muộn thì phiền muộn, Y Nặc Mễ lại không nhịn được khát vọng muốn hôn Thấm Nhã, nhận lấy mấy hòn đá nhỏ Orange "tiến cống" sau đó đi tìm Thấm Nhã.
Dùng cách cũ mê hồn pháp đối phó với đám cảnh sát, khi tới nhà Thấm Nhã thì đại khái người ta đã đi ngủ rồi. Y Nặc Mễ ý xấu đầy đầu định đẩy cửa phòng Thấm Nhã ra, lại phát hiện Thấm Nhã đã khóa cửa. Nhìn vào khe hở, đèn vẫn sáng, chị ấy còn chưa ngủ.
"Tiểu Nhã Nhã mở cửa, NGAO ~" Từ ngày được nuôi trong nhà Quỷ hút máu đã được dạy phải biết gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh gì. Lúc gõ cửa xong ánh sáng trong phòng liền tắt đi. Y Nặc Mễ lại gõ: "Tiểu Nhã Nhã sao chị lại khóa cửa."
Lại không có động tĩnh gì. Thân ảnh nãy giờ ngoài cửa liền biến mất, phòng khách trống rỗng giống như chưa từng có cái gì xuất hiện. Y Nặc Mễ đứng trước đầu giường Thấm Nhã liếm liếm miệng, NGAO, không mở cửa thì nàng tự mình đi vào.
Thấm Nhã nằm nghiêng đưa lưng về phía Y Nặc Mễ như đã ngủ rồi, cô đối với cái chuyện trong phòng tự nhiên thình lình "xuất hiện" một cái quỷ ảnh đã tập mãi thành thói quen. Ngược lại Quỷ hút máu lại nổi tính xấu lên, nhe răng chỉ trích: "Chị sao lại khóa cửa? NGAO! Sao lại không thèm để ý ta."
Thấm Nhã qua hồi lâu mới từ từ nhắm mặt lại, lãnh đạm nói: "Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi."
Y Nặc Mễ phẩy phẩy tay, mở đèn lên: "Chị mới không phải mệt, chị giả bộ ngủ không thèm để ý đến ta!" Chỉ trích.
Thấm Nhã từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt lạnh nhạt: "Em không nên xuất hiện ở đây, cảnh sát rất nhiều, sẽ dễ dàng làm lộ tung tích, em sẽ gặp nguy hiểm."
Lời nói này quả thực là lời quan tâm của Thấm Nhã, thế nhưng nghe vào tai Y Nặc Mễ lại cảm thấy rất xa cách. Loại quan tâm lễ phép này khiến tiểu quỷ cảm giác giữa hai người dường như có một tấm chắn vô hình. Y Nặc Mễ tung hai cánh nhỏ vỗ vỗ: "NGAO. . . Tiểu Nhã Nhã chị sao lại tức giận."
"Tức giận là em." Thấm Nhã nhàn nhạt nói, đi ngang qua người nàng rồi ra phòng ngủ, đi vào phòng bếp uống nước.
Đối mặt vấn đề giữa cô và Tiểu Mễ, lòng cô như tơ vò. Cứ như vậy biến thành Huyết tộc là được, câu nói này rất dễ dàng nói ra miệng, nhưng lại làm cô bối rối không vui. Trong