Đôi môi Thấm Nhã có chút lạnh, thế nhưng khi hôn lại mềm mại ướt át. Cái cảm xúc trong suốt ướt át giống như là thạch rau câu đông lạnh làm cho người nhấm nháp trải nghiệm đến hoàn mỹ. Ngọc cốt băng cơ, vừa vào miệng liền tan ra, không có gì tuyệt hơn thứ này.
Y Nặc Mễ tham lam đến độ hận không thể đem Thấm Nhã nuốt đi, mút lấy đôi môi Thấm Nhã một cách cẩn thận để cảm nhận được sự mềm mại, thật khoan khoái, đầu lưỡi hàm trụ lấy khuôn miệng. Tiểu Nhã Nhã thật sự là đồ ăn ngon nhất thế giới, không có bất cứ gì có thể thay thế được. Nàng đã hiểu được vì sao những người yêu nhau thường sẽ hôn môi, bởi vì thích đến cực hạn, sẽ làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn nếm trọn hương vị của đối phương. Điểm cao nhất của yêu không phải là ôm vào trong lòng, mà là ngậm vào trong miệng. (Mị rất trong sáng, mị rất trong sáng)
"Tiểu Mễ. . ." Thấm Nhã nhẹ ngâm, cánh môi mở ra đón nhận sự xâm lấn của Y Nặc Mễ. Quỷ hút máu lúc nào cũng hôn nhiệt tình như thế, đầu lưỡi nóng ẩm cứ nhiệt liệt triền miên Thấm Nhã, làm cho người ta không thể giữ lại, cứ một tấc rồi một tấc xâm chiếm lấy đối phương. Bông tuyết nho nhỏ bay tới bên môi các nàng, liền bị sự nhiệt liệt ở đây làm hòa tan, hóa thành nước, theo nụ hôn thấm vào trong lòng.
"NGAO~" Trong cổ họng Y Nặc Mễ phát ra mấy tiếng kêu, bàn tay tà ác lại không an phận, đầu ngón tay lại lần mò lên phần ngực, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phần đỉnh, rồi dùng cả bàn tay ôm trọn lấy, lòng bàn tay liền được một cảm giác no đủ lắp đầy, vừa bóp xừa xoa. . .
Thấm Nhã bị chọc cho thở gấp, thân người đang nằm dưới nền tuyết âm hai, ba độ, lại như bị ngọn lửa vây quanh. Cũng may cô còn xót lại một tia lý trí, đưa tay ngăn cái bàn tay hư hỏng đang làm càng của Y Nặc Mễ trên người mình lại, hiện tại bàn tay đó đã bắt đầu thăm dò xuống dưới.
"Tiểu Mễ. . .ân ách ~ đang ở bên ngoài. . ."
Y Nặc Mễ cười tà ác hơn, càng thêm làm càn dùng ngón tay trêu chọc nơi nhu nhược lại mềm mại chất của Thấm Nhã, nhẹ nhàng chạm vào rồi vân vê, càng ngày càng xâm nhập.
Quỷ hút máu là loài thuộc chủ nghĩa hưởng lạc, căn bản không thèm để trong mắt các lễ giáo của loài người, thậm chí còn dụ dỗ con người sa đọa, đây chính là chuyện vui thú nhất của ác ma. Y Nặc Mễ cười xấu xa ôm lấy dịu dàng trấn an Thấm Nhã: "Nào ~ thả lỏng ~ hãy ngoan ngoãn tận hưởng nó ~ ta cái gì cũng không làm. . . ta chỉ là. . . đụng đụng chị một chút thôi. . ."
Cái này mà còn gọi là "một chút". . . Khí tràng của Tịch nữ vương lúc này bắt đầu lớn dần, nhưng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt vũ mị để trừng lại Y Nặc Mễ, đấm nhẹ vào lưng của nàng, sau đó theo nhất cử nhất động của Y Nặc Mễ mà phập phồng. Cảm nhận được đầu ngón tay của Y Nặc Mễ càng ngày càng thâm nhập, khiêu khích thủy triều ngày càng nhanh, lại một lần nữa đưa cô đến đỉnh ----
"Ah ách ~" Thấm Nhã giống như từ trên cao mà rơi xuống, cái loại cảm giác đột ngột xuất hiện, run rẩy, làm xóa nhòa hết tất cả cảm giác, làm cho tim cô một hồi kịch liệt đập không khống chế.
Y Nặc Mễ ôm chặc cái người đang run rẩy trong ngực, đầu ngón lại được một cỗ ấm áp bao khỏa, vừa mềm mại lại cứ một tý là bắt đầu co rút, run run rẩy rẩy cực kỳ đáng yêu. Mở to mắt nhìn, Thấm Nhã đang nhẹ nhíu mày, rồi lại biểu lộ ra một cực độ kiều mỵ, càng làm cho nàng si mắt mình: "Tiểu Nhã Nhã đẹp quá, NGAO ~ lại vừa đáng yêu. Cảm tạ tổ tiên đại thần đã ban tặng cho ta bảo bối tuyệt nhất. . ."
Qủy hút máu vui vẻ phớt lờ cái đống quần áo trên người mình, một đôi cánh nhỏ đang ra sức vỗ lấy, rất đắc ý nha.
"Ngốc này! Em muốn để tôi nằm trên tuyết bao lâu nữa hả, còn không mau ôm tôi trở về trong xe!" Tịch nữ vương đỏ mặt ra lệnh.
"NGAO ~" Mới chơi một chút đã đòi về, Y Nặc Mễ tiếc hận ôm lấy Thấm Nhã, "Tiểu Nhã Nhã sợ lạnh quá nha, mặc một đống quần áo béo đến vậy còn sợ lạnh."
Thấm Nhã trừng mắt liếc nàng, cô sợ lạnh? Cũng nhờ ơn tiểu quỷ này ban tặng, cô ở dưới thời tiết âm 2, 3 độ này mà đổ đầy mồ hôi này!
Lúc Y Nặc Mễ bế Thấm Nhã trở vào trong xe, Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân vẫn còn đang đứng ở bên những gốc cây mai. Lý Cường dựa trên xe, từ xa xa nhìn hai người.
Số phận giống như luôn tổng luân hồi. Chu Duẫn Văn lại chưa bao giờ rời xa, luôn một mực ở bên cạnh, mà mấy trăm năm trước Chu Lệ cũng giống như Lý Cường lúc này đang ở xa xa mà nhìn, cái mốt quan hệ tình cảm dây dưa của ba người, đã trải qua nhiều lần tái sinh, trải qua những gút mắt sinh tử, cuối cùng lại quay trở về như lúc mới bắt đầu.
Tiêu Quân vẫn luôn cho rằng mình yêu Chu Lệ, hận Chu Duẫn Văn. Thế nhưng chính ả cũng không hiểu, vì cái gì ả không thể tuyệt phá giải hết tất cả các gút mắc với Chu Duẫn Văn ---- mấy trăm năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế. Hẳn là hận một người, hận đến cực hạn, không thể dễ dàng mà biến mất, mà lại làm cho cái hận đó giống như bản năng, dung nhập sâu vào trong chính mình, hận, mà không thể cách (xa).
Chu Duẫn Văn chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh ả, không nói một lời, Tiêu Quân xoay người lại hướng nàng nói: "Chậm."
Nàng hái xuống một đóa mai, tỉ mỉ cài lên tóc Tiêu Quân, giọng nói vẫn trầm thấp nhưng đã thiếu đi vài phần lạnh lùng, nhưng lại tràn ngập nhu tình: "Ta còn nhớ rất rõ những cây mai ở nơi ngươi, là ta đã bỏ một năm vì ngươi mà trồng. Đêm đó ngươi vì trộm đi gặp Tứ thúc trong vườn đã tỷ mỉ lựa chọn y phục, thật sự rất đẹp. Hoa ở nơi đây cũng nhiều như trong vườn ngự uyển. Những đóa hoa này, vẫn là chỉ khi cài trên tóc ngươi, mới thật sự là đẹp nhất."
"Ngươi ----" Tiêu Quân đã qua mấy trăm năm vậy mà chưa bao giờ biết Chu Duẫn Văn biết được ả năm đó cùng với Tứ vương gia bí mật gặp riêng trong