Mấy ngày nay rầm rộ cái vụ BH được xuất bản chính thức, chắc ai cũng biết, nhưng mỵ vẫn cứ thích đi Pr :3
https://www.facebook.com/lilybooks.vcem/?fref=ts
Hãy Like và theo dõi Pages để được cập nhật thông tin những bộ BH bản quyền sẽ được xuất bản.
===
Lý Cường mở cửa sổ trên tầng hai của căn thổ lâu nhìn ra ngoài nhưng vẫn không thấy tung tích của Thấm Nhã lẫn quỷ hút máu. Tiêu Quân xuất hiện một mình, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
"Tiêu Quân, sao cô lại tới đây?"
"Còn chàng, tại sao lại bỏ đi."
"Chúng ta đã quyết định là chia ra hành động. Lúc hai người gặp Thấm Nhã, lẽ ra cô ấy đã giải thích rõ rồi mới phải." Lý Cường nhíu mày, có chút khó xử. Hắn vốn không phải người cứng nhắc, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn khiến tình sử của hắn cũng tương đối phong phú, nhưng khi đối mặt với Tiêu Quân, hắn lại thường không thể duy trì biểu hiện thường ngày. Luôn có cảm giác nói không nên lời, khiến hắn không thể bình tĩnh, cũng không thể thả lỏng.
"Tứ lang, chàng đang trốn tránh thiếp."
"Tôi không có..." Lý Cường mới nói nửa câu bỗng dừng lại, trầm ngâm vài giây rồi thở dài: "Có lẽ cũng vì một vài lý do. Tiêu Quân, cô và Chu Duẫn Văn... Cô có tình cảm với cô ấy. Hai người sống dựa vào lẫn nhau, bản thân cô có lẽ vẫn chưa nhận ra." Dần dần hắn đã có thể tiếp nhận, đây có lẽ chính là vận mệnh đã định trước, lịch sử từ mấy trăm năm trước vẫn đang tiếp diễn. Mặc dù hắn không còn là Chu Lệ, nhưng vướng mắc giữa Chu Lệ, Tiêu Quân và Chu Duẫn Văn vẫn tiếp tục kéo dài. Trời cao cũng muốn trêu đùa bọn hắn.
Với Lý Cường, người hắn thích là Thấm Nhã. Không thể phủ nhận hắn vẫn phảng phất giữ lại một phần kiếp trước của Chu Lệ, đối với Tiêu Quân, hắn luôn có cảm giác đặc biệt. Ham muốn muốn đoạt lấy, muốn cướp lấy, cảm giác phẫn nộ. Hắn thậm chí phải khống chế bản thân, cố gắng giữ mình tỉnh táo, Phương Tiêu Quân là Phương Tiêu Quân, Chu Duẫn Văn là Chu Duẫn Văn, và hắn, không phải Chu Lệ.
"Không, Tứ lang, thiếp biết chàng vẫn nhớ rõ những chuyện trước đây. Chàng là người anh hùng oai hùng có khát vọng như vậy, lẽ nào chàng cam tâm để vận mệnh suốt mấy đời qua tái diễn một lần nữa?" Tiêu Quân lộ vẻ kích động, oán giận tích lũy mấy trăm năm, có đôi khi không biết có phải là tình yêu hay không, nhưng lúc này ả chỉ biết rằng mình phải thoát khỏi vận mệnh không mong muốn này.
"Cô nói nên làm gì bây giờ."
"Tứ lang, chúng ta đi, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tránh xa tất cả những thứ này." Trước là tình cảm giữa Thấm Nhã và Y Nặc Mễ, sau là sự xuất hiện bất ngờ của Lý Cường đã khiến ả có suy nghĩ như vậy. Con người cùng quỷ hút máu, hoàn toàn có khả năng, chỉ cần yêu nhau, thân phận có lẽ cũng không còn là vấn đề. Nếu như ả ở mấy trăm năm trước nghĩ thông suốt được điểm này, có lẽ tất cả sẽ không giống thế này. Ả sẽ không vì báo thù mà biến Chu Duẫn Văn thành Huyết tộc, cũng sẽ không từ đó biến mất mà bỏ lỡ tình duyên với Chu Lệ.
Vừa nhắc đến những chuyện trước mắt, khả năng phân tíchkín kẽ cùng vẻ trầm tĩnh của Lý Cường lập tức trở lại, hắn vỗ nhẹ lưng Tiêu Quân: "Tiêu Quân, cô hãy nghe tôi nói, bỏ đi không phải là biện pháp. Cô, một Huyết tộc không thể thoát khỏi Dracula thì tôi, với tư cách con người cũng không thể trốn tránh thế giới hiện tại. Chúng ta, Y Nặc Mễ với Chu Duẫn Văn, vì Thấm Nhã, vì cô, bất kể sống chết, dù thế nào cũng không né tránh."
Anh hùng luôn không hiểu nhi nữ tình trường, hoặc là, bọn họ cố tình không hiểu. Tiêu Quân nhẹ nhàng nhìn vào mắt Lý Cường: "Tứ lang, chàng đối với thiếp... là loại tình cảm gì."
Lý Cường nhìn thẳng vào Tiêu Quân, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: "Tiêu Quân, Chu Lệ đã chết, đã là người ở mấy thế kỉ trước. Người ở bên cạnh cô, trước sau luôn là Chu Duẫn Văn, cô ấy thật lòng yêu cô. Mà cô có nhận ra không, cô cũng không thể rời bỏ cô ấy, nếu không mấy trăm năm năm trước, cô đã không chọn mang cô ấy theo, để người vĩnh viễn bên cạnh cô là cô ấy, chứ không phải Chu Lệ."
"Đó là bởi vì ta hận nàng! Ta muốn nàng cũng biết thế nào là sống không bằng chết, biết được nỗi sợ hãi khi biến thành quái vật khát máu!" Nước mắt Tiêu Quân từ từ rơi xuống, không có hận ý, ngược lại có nhiều cảm giác khác.
"Không phải... là bởi vì cô biết rõ... Cô ấy chính là người, bất luận dù cô làm gì hay biến thành cái gì, vẫn sẽ yêu cô, không bao giờ vứt bỏ cô." Lý Cường cố gắng kiềm chế sự ghen tị đang nảy sinh trong lòng, hắn là Lý Cường, không phải Chu Lệ.
"Không! Tứ lang mới là người yêu ta như vậy!" Tiêu Quân bắt lấy tay Lý Cường, nước mắt không ngừng rơi xuống, phảng phất trong đó là tuyệt vọng, nhưng vẫn muốn nói rõ những lời trong lòng mới cam tâm: "Nếu như Dracula bị tiêu diệt, nếu Tịch cô nương đi theo Y điện hạ, chàng sẽ ở bên cạnh thiếp chứ... Chàng có thể không kiêng kị thân phận của thiếp, cùng nối lại tình duyên kiếp trước..."
"Tiêu Quân, tôi ---" Lý Cường hung bạo vung tay đánh mạnh vào tường, mặt tường bằng đất lập tức bị lõm xuống, vôi tường màu trắng cùng với bùn đất rụng ra, rơi bộp bộp trên mặt đất. Hắn quan sát Tiêu Quân cẩn thận rất lâu, một người cương nghị, đã quen vào sinh ra tử giờ lại lộ vẻ do dự, đau thương, cuối cùng vẫn trở về với sự điềm tĩnh thường thấy: "Tiêu Quân, tôi không phải là Chu Lệ. Tôi... luôn chỉ là một người bình thường."
Không cần phải nói nhiều hơn nữa, tỏ thái độ như vậy là đã có thể hiểu rõ, Lý Cường lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
Khi Lý Cường vừa đóng cửa, một bóng đen đột nhiên xông vào từ cửa sổ, với tốc độ vượt ngoài khả năng của con người, mang đầy sự khát máu. Tiêu Quân chưa kịp nói gì đã bị khống chế. Sau đó chỉ thấy bóng đen cuốn theo một bóng đỏ lao ra ngoài cửa sổ biến mất. "Ngươi buông ra, buông ta ra!" Tiêu Quân ra sức giãy dụa, hất tayChu Duẫn Văn ra rồi đáp xuống mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại.
"Nàng muốn tìm hắn, tại sao không nói cho ta biết!" Thần sắc lạnh lùng của Chu Duẫn Văn giờ đây càng lộ vẻ âm lãnh.
"Ta là người tự do, ngươi không có quyền trói buộc ta! Ta và Tứ lang yêu nhau, mặc dù trước kia để vuột mất, nhưng trời cao đã đưa chàng trở lại, đây chính là số mệnh." Giọng nói Tiêu Quân mang theo oán hận. Mối tình mấy trăm năm trước, đến hôm nay vẫn không có kết quả, kẻ gây ra tất cả những chuyện