Bởi vì nhấn giữ yêu cầu kết bạn của Thư Tịnh quá lâu, mà bây giờ lại đổi thành Phó Vị Vũ chủ động kết bạn với Thư Tịnh, hơn nữa, một khi đã gửi lời mời kết bạn thì không có cách nào rút về.
Nhất định là đầu của cô bị úng nước rồi nên cô mới làm như vậy.
Mắt thấy thông báo “Yêu cầu kết bạn của bạn đã được chấp nhận, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện”, rốt cuộc thì đại cục cũng đã được định đoạt.
Cô đã trở thành “bạn bè” của Thư Tịnh.
Thư Tịnh: “Hôm nay em quay phim có thuận lợi không?”
Rất nhanh sau đó, Thư Tịnh đã chủ động gửi tin nhắn đến, nhưng anh không hỏi vì sao cô lại đồng ý kết bạn với anh, chỉ hỏi tình trạng hôm nay của cô.
“Thuận lợi” sao? Cảnh quay rất thuận lợi, nhưng tâm trạng của cô lại không hề thuận lợi một chút nào cả.
Phó Vị Vũ suy nghĩ, đánh mấy chữ, rồi lại xóa đi.
Chuyện này vẫn là không nên nói với người ngoài.
Thư Tịnh nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”, một lúc sau thì nó biến mất, chỉ có như vậy thôi nhưng anh cũng đã kịp vẽ ra cả một kịch bản ở trong đầu.
Thư Tịnh: “Em xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Phó Vị Vũ nhìn xung quanh, không có máy quay giám sát, vậy tại sao anh lại có thể đoán được cô đã xảy ra chuyện rồi?
Phó Vị Vũ: “Không có chuyện gì cả! Chỉ là trượt tay không cẩn thận thêm anh mà thôi!”
Phó Vị Vũ thật sự là tự bội phục mình rồi, không ngờ là cô lại có thể mở mắt mà bịa đặt chuyện như vậy.
Nhưng cô cũng không cảm thấy chột dạ gì cả, ai kêu da mặt của cô dày chứ.
Cách màn hình, Thư Tịnh phảng phất có thể hình dung ra gương mặt đang đần ra của cô, khóe miệng cong lên, anh nhanh chóng đánh chữ: “Vậy em có thể lại một lần nữa trượt tay, nói cho anh biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó Vị Vũ thực sự là không nghĩ tới, sẽ có một ngày, cô có thể nói chuyện phiếm với Thư Tịnh như bây giờ.
“Vũ Vũ, Tiểu Triệu nói cho anh biết rằng, cơ thể của em không được thoải mái.
Anh đã sớm nói với em rồi, cảnh quay nguy hiểm thì cứ dùng thế thân đi, làm sao lại cứ phải nhất quyết tự mình diễn? Lần này thì tốt rồi, có phải là em bị cảm rồi không? Anh sẽ xin đạo diễn cho em nghỉ hai ngày, em cứ trở về nhà dưỡng bệnh đi, khi nào khôi phục thì quay lại diễn tiếp.”
Ngay khi cô còn đang do dự không biết có nên nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho anh biết hay không thì đúng lúc này, tiếng người nào đó nhảy lên xe vang lên, dọa cho Phó Vị Vũ suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.
Người này còn có thể là ai chứ, ngoài Phó Nghệ Luận ra.
“Triệu Điềm Điềm chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi.
Tôi không có chuyện gì cả, vẫn có thể tiếp tục quay phim, anh không cần phải lo cho tôi đâu.”
Người đại diện đến phim trường thăm ban là chuyện bình thường, nhưng Phó Vị Vũ lại không thích Phó Nghệ Luân đích thân tới như vậy.
Không phải là vì anh nhiều chuyện, mà là vì cô không biết khi nào thì anh sẽ tới.
Cho dù có xảy ra chuyện thì cô cũng sẽ không chủ động liên hệ với Phó Nghệ Luân.
Nhưng Triệu Điềm Điềm lại thích đem “phiền phức” tới.
“Anh làm sao mà yên lòng được chứ? Để anh xem em có phát sốt không!”
Nói xong, anh đưa tay lên sờ trán của Phó Vị Vũ, rồi lại sờ trán của mình, xác định không có sốt cao, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
“Em đã nói không có chuyện gì rồi mà.
Anh còn không tin em.”
“Em là em gái của anh, anh không thể để cho em xảy ra chuyện gì được.”
Phó Nghệ Luân quăng chìa khóa xe xuống ghế salon.
Phó Vị Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Em không chỉ là em gái của anh mà còn là cây hái ra tiền của anh đúng không? Nếu em xảy ra chuyện thì chắc không phải là anh sẽ muốn giết người phóng hỏa luôn đó chứ?”
“Cũng không phải là không có khả năng này.” Phó Nghệ Luân thản nhiên nói.
Phó Vị Vũ rủ mắt xuống, trầm mặc chớp mắt một cái, nói: “Anh! Em đúng là đã xảy ra chuyện.”
Phó Nghệ Luân ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Phó Vị Vũ nhìn vào đôi mắt của anh, cay đắng nói ra: “Nếu trong đoàn làm phim có người đối xử không phải phép với em gái của anh, vậy anh sẽ làm gì?”
Sắc mặt của Phó Nghệ Luân thay đổi ngay lập tức: “Ai dám đối xử không phải phép với em? Lão tử đây sẽ gi3t ch3t anh ta!”
Nhìn gương mặt hung thần mang đầy sát khí của Phó Nghệ Luân, Phó Vị Vũ cảm thấy, Quan Niệm đời này chắc là sắp không xong rồi.
“Là tên nào dám đối xử không phải phép với em? Có phải là cái tên tiểu tử thối Thư Tịnh không?”
Phó Nghệ Luân không thèm hỏi nhiều, nhanh chóng kết tội Thư Tịnh.
Phó Vị Vũ muốn minh oan cho Thư Tịnh: “Không có! Mấy ngày nay anh ấy không có cảnh quay, không ở đoàn làm phim thì làm sao có thể làm như vậy được chứ!”
Phó Nghệ Luân bình tĩnh lại, lúc này anh mới nhớ ra, hai ngày trước, anh vừa mới gặp Thư Tịnh ở trong quán bar, chỉ là nhìn thấy chướng mắt nên anh không có qua chào hỏi.
“Vậy rốt cuộc là ai? Là ai dám bắt nạt em gái của anh?”
“Là đồ cặn bã Quan Niệm.
Hôm nay, anh ta nhân cảnh quay ở dưới nước mà đụng chạm em ít nhất là bốn lần.”
Nói ra rồi, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng trái lại, Phó Nghệ Luân lại cảm thấy không thoải mái, anh nổi tiếng là “cuồng em gái”, chưa từng để Phó Vị Vũ phải chịu bất cứ ủy khuất nào.
Anh muốn mạng người, nhưng tất nhiên không phải là cái loại phạm tội kia.
Sợ Phó Nghệ Luân vẫn một lòng tin tưởng Quan Niệm là người “đứng đắn”, Phó Vị Vũ kể chi tiết sự việc cho anh nghe.
Lúc này, Phó Nghệ Luân không thể ngồi yên được nữa, trực tiếp vỗ mạnh xuống bàn, buông lời thô tục: “Anh gi3t ch3t anh ta! Dám chiếm tiện nghi của em gái Phó Nghệ Luân này, không gi3t ch3t anh ta là không thể!”
“Anh! Anh tức thì tức, nhưng nhỏ giọng một chút, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để nói với mọi người đâu.”
Bộ phim mới khai máy được hơn nửa tháng, một trận bão táp mới qua đi, nếu bây giờ lại thông báo sự việc của Quan Niệm thì e rằng, tiến độ quay chụp của đoàn làm phim sẽ bị ảnh hưởng, nhân viên công tác cũng sẽ phải xử lý rất nhiều phiền phức.
“Anh không thể nói nhỏ được! Anh còn đang hận không thể thông báo luôn với truyền thông, khiến anh ta biến mất khỏi cái giới này.”
Phó Nghệ Luân đang tức giận, lời nói ra muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Phó Vị Vũ gãi gãi đầu, giữ chặt cánh tay của anh mình, đưa ra một chủ ý: “Em bị người ta bắt nạt, nhất định em sẽ không bỏ qua.
Nhưng bộ phim này mới khai máy, em không thể chỉ vì một tên cặn bã mà hủy bỏ tiền đồ của mình, hơn nữa bây giờ, em cũng không có chứng cứ, mới chỉ nói cho anh biết mà thôi.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì người nào được lợi vẫn còn chưa biết được đâu.”
“Nhưng anh không thể để cho em ở lại đoàn làm phim này được.”
“Nếu anh không yên tâm, vậy thì ngày nào anh cũng đến thăm ban, em đoán là anh ta cũng không dám làm loạn đâu.”
“Biện pháp này cũng có thể.
Anh sẽ bảo Susan sắp xếp lại công việc của mấy ngày sau...”
“Anh! Em chỉ nói đùa thôi! Chuyện của công ty quan trọng như vậy, mỗi ngày anh đều đi theo em, vậy những người khác phải