Phó Nghệ Luân ở lại phim trường, nên tạm thời, Quan Niệm chưa thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng do trước đó đã có bóng ma tâm lý, bây giờ, Phó Vị Vũ chỉ cần nhìn thấy Quan Niệm thôi là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Cũng may là tố chất diễn viên của cô không tệ, biểu hiện ra bên ngoài cũng không quá rõ ràng.
Đêm nay, cô có một cảnh quay đêm, là cảnh quay của tập mười một.
Sau khi Thu Dục Minh và Lương Uyển Nghi ở bên nhau không lâu, Lương Uyển Nghi đã phát hiện ra Thu Dục Minh ôm một người phụ nữ khác ở đầu đường.
Người phụ nữ kia chính là nhân vật do Trương Thiến Như đảm nhận, Lạc Gấm Tâm.
Cô ấy xuất thân là một nữ sinh viên của một trường đại học danh giá, hơn nữa, cô ấy cũng vô cùng dịu dàng, thanh tú, có thể coi là trai tài gái sắc với Thu Dục Minh.
Thấy cảnh này, lòng đố kị trong Lương Uyển Nghi bùng lên, cô giận dữ quay đầu rời đi.
Sau khi nhìn thấy Lương Uyển Nghi, Thu Dục Minh ngay lập tức buông Lạc Gấm Tâm ra, nhanh cẩung chạy đuổi theo.
Ở đầu hẻm một ngõ nhỏ, Thu Dục Minh đuổi kịp Lương Uyển Nghi, anh ta giữ chặt cánh tay của cô, thở phì phò cố gắng giải thích: “Uyển Nghi, nàng nghe ta giải thích...”
Phó Vị Vũ chán ghét việc bị Quan Niệm đụng vào người, dứt khoát hất tay ra, và tất nhiên là điều này cũng có trong kịch bản.
“Giải thích cái gì cơ? Chàng nghĩ em bị mù sao? A đúng rồi! Em bị mù, nên mới không nhìn thấy chàng một chân dẫm hai thuyền.”
“Không phải! Uyển Nghi! Sự việc không phải như em nghĩ đâu!”
Quan Niệm duỗi hai tay ra, muốn đặt lên hai bả vai của Phó Vị Vũ, nhưng tất cả đều bị Phó Vị Vũ tránh né.
“Không phải như em nghĩ? Vậy chàng còn muốn em nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là muốn em phải tận mắt nhìn thấy hai người thân mật với nhau, đến lúc đó mới có thể chứng minh là em ngốc như thế nào sao?”
Quan Niệm vẫn không có ý định từ bỏ động tác ở trên tay, tiếp tục dây dưa cùng với Phó Vị Vũ.
Phó Vị Vũ trở nên kích động, cô nhân cơ hội đó tát cho Quan Niệm một bạt tai.
Cái tát này dĩ nhiên là không có ở trong kịch bản, là do Phó Vị Vũ cố ý đánh anh ta.
Quan Niệm đưa tay lên che mặt, mở to hai mắt nhìn cô.
Lúc này, đạo diễn hô “Cắt”, không phải là vì cô tự ý thêm cảnh, mà là do ông cảm thấy, cảm xúc của Phó Vị Vũ đang đi lên, cái tát đó cũng rất phù hợp, chỉ là Quan Niệm không có cùng tiết tấu với cô, làm cho cảnh quay này không đạt tới độ hoàn mỹ.
“Em xin lỗi, em không cố ý đâu! Vừa rồi em nhập vai quá, nên mới không cẩn thận mà ra tay đánh anh.”
Phó Vị Vũ giả bộ xin lỗi Quan Niệm, nói xong, cô còn xoa, nắn cổ tay, vừa rồi dùng sức hơi quá nên bây giờ tay của cô có chút đau.
“Anh không có tức giận với em đâu! Chỉ là hi sinh vì nghệ thuật thôi mà, sao anh lại phải tức giận chứ?”
Phim trường có nhiều người, nên Quan Niệm không thể tức giận, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Đạo diễn! Chú thấy cháu diễn cảnh vừa rồi như thế nào ạ?”
Sau khi cười lạnh với Quan Niệm, Phó Vị Vũ quay đầu lại hỏi đạo diễn.
Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, cô đã chuyển thành bộ dạng ngọt ngào vui vẻ.
Đạo diễn hết lòng khen ngợi, rồi lại đưa ra một lời đề nghị: “Rất tốt! Cháu thể hiện cảm xúc rất chính xác, chỉ là cảnh tát vừa rồi có thể sẽ phải quay lại.”
Phó Vị Vũ nhanh cẩung đáp lời: “Vậy chúng ta diễn lại một lần đi ạ!”
Đạo diễn: “Được! Diễn lại một lần! Bắt đầu từ chỗ “mới có thể chứng minh là em ngốc như thế nào sao?”
Diễn viên và tổ đạo diễn âm thanh, ánh sáng nhanh cẩung vào vị trí.
Lần quay này, Phó Vị Vũ vẫn ra tay rất mạnh.
“Cháu không có cố ý đâu đạo diễn! Cháu không khống chế được lực tay, hay là chúng ta lại làm lại một lần nữa?”
“Được! Chúng ta làm lại một lần nữa!”
Sau ba, bốn lần cố ý diễn hỏng, cuối cùng thì Phó Vị Vũ cũng chịu “buông tha” cho Quan Niệm.
“Tốt! Cảnh này qua, chúng ta kết thúc công việc ở đây thôi.”
Cảnh “hiểu lầm” này quay xong cũng là lúc lịch quay của ngày hôm nay kết thúc.
Trợ lý của Quan Niệm ngay lập tức mang túi chườm nước đá tới cho anh ta, để mặt của anh ta bớt sưng hơn.
Phó Vị Vũ mặc dù ngoài miệng nói lời xin lỗi, nhưng thật ra ở trong lòng, cô cảm thấy rất đắc ý.
Đối với cô, tát anh ta như vậy vẫn còn tính là nhẹ.
Nếu anh ta còn dám đụng chạm tới cô, cô tuyệt đối sẽ chơi với anh ta tới cùng.
Lúc này Quan Niệm mới nhận ra, thì ra cô bé ở trước mặt anh ta có thể hung ác như thế nào, bất quá, anh ta cũng sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.
Nhìn Quan Niệm ôm một bụng tức rời khỏi phim trường, còn Phó Vị Vũ thì vui vẻ, hài lòng, Phó Nghệ Luân chỉ biết bật ngón cái lên với cô.
Phó Nghệ Luân không có cách để quản cô.
Mặc dù anh biết em gái của mình không phải là quả hồng mềm, nhưng việc cô tát Quan Niệm bốn cái liên tiếp ở phim trường, hơn nữa cái nào cũng đều rất mạnh, rất thật, nếu có người cố ý truyền chuyện này ra ngoài, thì e rằng sẽ lại có không ít người không biết phân biết đúng sai chỉ trích cô.
“Chị Vị Vũ! Mấy cái bạt tai vừa rồi, chị đánh rất đúng!”
Phó Vị Vũ đang định rời đi cùng với Phó Nghệ Luận, thì Trương Thiến Như ở phía sau chạy lên nói với cô.
Phó Vị Vũ ngẩn người trong giây lát, không ngờ ở đây cũng có người cùng hoàn cảnh với cô.
“Lúc đầu, em cứ nghĩ anh Niệm là chính nhân quân tử, không nghĩ tới anh ấy lại làm trò xấu xa ở sau lưng như vậy.
Vừa rồi, mặc dù ở trong kịch bản là em chủ động ôm lấy anh ấy, để nữ chính hiểu lầm, thế nhưng anh ấy lại nhân cơ hội đó mà dựa vào người em.
Lúc ấy, cả người em đều cảm thấy choáng váng! Em không ngờ anh ấy lại là loại người như vậy! Thật là kinh tởm! Nhờ có chị mà em mới có thể nói ra như vậy! Quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều!”
Phán đoán trước đó của cô đúng là không sai, Quan Niệm không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện đó.
Không biết là đã có bao nhiêu nữ diễn viên phải chịu thiệt thòi ở chỗ anh ta rồi?
Chỉ tính riêng bộ phim này thôi, cả hai diễn viên nữ tiếp xúc với anh ta đều bị anh ta chiếm tiện nghi.
Loại cặn bã này, cô nhất định phải khiến cho anh ta cút khỏi giới giải trí.
“Đáng tiếc là em mới ra mắt, dù có phải chịu thiệt thì em cũng không dám nói cái gì, cũng chỉ có thể tâm sự với chị như vậy mà thôi.”
Trương Thiến Như thấp cổ bé họng, không giống như Phó Vị Vũ có người chống lưng ở phía sau, cô không dám làm như vậy với Quan Niệm.
“Về sau, nếu anh ta còn dám làm động tay động chân với em, em cứ nói với chị, chị thích nhất là dạy dỗ loại người rác rưởi này.”
Phó Vị Vũ cười với Trương Thiến Như.
“Được ạ! Vậy về sau, nếu có chuyện gì xảy ra, em xin kính nhờ chị làm chủ cho em ạ!”
“Nhưng việc này em tốt nhất vẫn là nên nói với người đại diện, để chị ấy có sự chuẩn bị trước, nghệ sĩ cũng nên học cách tự bảo vệ mình.”
“Vâng ạ! Em sẽ nói chuyện này với chị ấy.
Em cảm ơn chị!”
Trương Thiến Như cố gắng nở ra một nụ cười, nhưng đôi mắt của cô lại ánh lên sự ảm đạm.
Lần nhập đoàn này, từ trước đó, cô đã xác định là “ bất thân do kỷ”.
(*: số phận của mình không do mình quyết định, mà nó phụ thuộc vào người khác, ý nói là do dòng đời xô đẩy, chứ không thể tự quyết định.)
“Được rồi! Tạm biệt em!”
“Tạm biệt chị Vị Vũ!”
*
Phó Vị Vũ và Phó Nghệ Luân cùng nhau rời khỏi phim trường.
Khi đến trước xe, cô nhìn thấy có bóng người đứng ở cách đó không xa.
Mượn ánh trăng, cô nhận ra người đó chính là người đã biến mất khỏi phim trường trong nhiều ngày qua, Thư Tịnh.
Nhưng tại sao anh lại trở về vào lúc này?
Cùng lúc đó, Thư Tịnh cũng nhìn thấy cô, anh chậm rãi đi về phía cô.
Phó Nghệ Luân ngay lập tức đề cao cảnh giác, đưa tay