Thư Tịnh không bởi vì bị cự tuyệt mà nhụt chí.
Anh dùng ngón tay lau khóe miệng, ánh mắt thâm trầm, giọng nói đủ để người đối diện nghe thấy: “Em cắn anh, vậy em chính là người của anh rồi.”
Phó Vị Vũ vẫn còn đang hoảng sợ, thấy đối phương nói như vậy liền muốn gọi cho 113.
“Anh có biết là loại hành vi xâm nhập gia cư trái phép, có ý đồ quấy rối này là đã có thể báo cảnh sát rồi hay không? Nhân lúc tôi còn chưa báo cảnh sát, anh tốt nhất là nên đi ra ngoài đi.”
Phó Vị Vũ đẩy Thư Tịnh ra, đưa tay bật công tắc điện ở trên tường.
Ánh đèn ở huyền quan sáng lên làm cho cô thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của anh, Phó Vị Vũ bị dọa sợ lùi về phía sau một bước.
Nhưng mấu chốt là, vì sao anh lại cười? Cười đến giống như một kẻ bi3n thái vậy!
Thư Tịnh rủ mắt xuống, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, xoay người.
“Anh muốn làm gì?” Phó Vị Vũ cảnh giác hỏi.
Đối phương vẫn một mực im lặng, nhặt từng món đồ rơi ra từ trong túi xách của cô lên.
“Khăn tay này không tệ! Cho anh mượn lau.”
Cuối cùng là chiếc khăn tay của Lư Húc Cẩn.
Phó Vị Vũ còn chưa kịp trả lời thì anh đã lấy chiếc khăn đó để lau vết máu ở khóe miệng.
Đó là đồ của người khác, vì sao anh có thể tự quyết định như vậy....
Sau khi đã định thần lại, Phó Vị Vũ bước lên muốn lấy lại chiếc khăn tay đó, nhưng Thư Tịnh lại nhanh hơn một bước, giơ tay cao lên, ngữ khí như trêu đùa: “Phản ứng lớn như vậy, chiếc khăn tay này rất quan trọng đối với em sao?”
“Đây không phải là đồ của tôi! Anh trả lại cho tôi đi!”
Đồ đã dính máu rồi, làm sao trả lại cho người ta được?
Thư Tịnh nhìn chiếc khăn ở trong tay, cúi người xuống, ôn nhu cười: “Khăn tay của đàn ông, là bạn trai tặng em sao?”
Sau khi gặp lại nhau, hai người chưa từng đề cập đến vấn đề đối phương đã có bạn trai, bạn gái hay chưa.
Thư Tịnh biết, ở ngoài đời thực cô không có, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có bạn trai bí mật nha.
Phó Vị Vũ không phát hiện ra đây chỉ là câu hỏi khách sáo của anh, lại vì hành động vừa rồi của anh mà nổi lên tâm tư muốn báo thù: “Đúng vậy! Là bạn trai tặng cho tôi.
Chiếc khăn tay này rất quan trọng đối với tôi, anh nhanh trả lại đi!”
Bạn trai sao...!Hình ảnh hai người bọn họ thân mật với nhau đi trên thảm đỏ cùng tiệc tối lại hiện lên trước mắt anh.
Lòng đố kị, sự ghen tuông bùng cháy lên mạnh mẽ, anh hận không thể ngay lập tức xé nát chiếc khăn tay chướng mắt này thành mảnh vụn.
Anh chưa từng đố kị với một ai đến như vậy.
Lư Húc Cẩn đã thành công thu hút sự chú ý của anh rồi.
“Vật quan trọng như vậy lại bị anh làm bẩn mất rồi.
Đều là do anh, để anh giặt sạch rồi trả lại cho em nga.”
Chôn xuống ngọn lửa ghen tuông đang sôi trào ở trong lòng, anh cố gắng mỉm cười đến xán lạn.
Anh cứ như vậy mà đường hoàng cất khăn tay vào trong túi quần, xoay người đi mở cửa.
Khi tay đã đặt ở trên tay cầm của cánh cửa, anh nói một câu ý vị sâu xa: “ Hi vọng chuyện tối nay sẽ không làm “bạn trai” của em tức giận.”
“Thư Tịnh! Anh đừng quá phận.”
Cô không nói ra lời phủ nhận về mối quan hệ với Lư Húc Cẩn khiến cho anh càng bực bội hơn, tay đặt ở trên tay cầm cũng không có chút động tĩnh gì.
Anh xoay người lại cười, nói: “Tức giận cũng không sao cả, chia tay rồi em còn có anh mà.”
Nói xong, anh cúi người xuống, nhân lúc cô còn đang xấu hổ bối rối mà hôn trộm một cái.
Đúng lúc đó, lại có người đẩy cửa đi vào: “Chị ơi! Em mua hạt dẻ về rồi...”
Thấy cảnh này, Triệu Điềm Điềm bị dọa đến bất động, hai tay run lên, hạt dẻ cũng bị rơi xuống đất.
“Em xin lỗi! Cái gì em cũng không nhìn thấy!” Triệu Điềm Điềm lập tức làm bộ như chưa nhìn thấy gì, che hai mắt lại, bỏ chạy.
Thư Tịnh đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Điềm Điềm nên mới cố ý làm như vậy.
Chờ người đã đi xa ra rồi, anh buông Phó Vị Vũ ra, vẻ mặt đầy vô tội nói: “Trợ lý của em nhìn thấy rồi, có cần anh diệt khẩu không?”
“Anh!” Phó Vị Vũ tức giận đến muốn khóc.
Thư Tịnh lại khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ngày mai gặp, bạn gái!”
Nói xong, anh liền quay người mở cửa rời đi.
“Ai là bạn gái của anh chứ?”
Phó Vị Vũ đứng ở phía sau cánh cửa tức giận nói lớn.
Cô trước kia đúng là bị mù rồi, cứ nghĩ anh là người ôn nhu, lịch sự, hôm nay mới biết được hóa ra anh là một kẻ vô lại a!
Từ chối người ta xong còn dám tới cưỡng hôn, mặt mũi của anh vứt đâu cả rồi?
Không cần mặt mũi của mình nữa sao?
Hôn, nụ hôn đầu của cô vậy mà lại bị “cẩu” lấy mất rồi, không những vậy còn đến tận hai lần nữa a.
Không biết đời trước cô đã tạo nghiệp gì mà đời này lại gặp phải chuyện như vậy chứ.
*
Phó Vị Vũ ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, không biết qua bao lâu thì Triệu Điềm Điềm cũng đã trở về, yên lặng nhặt lại hạt dẻ rơi vương vãi trên mặt đất.
Nhặt xong, cô ấy đưa tới trước mặt Phó Vị Vũ, run rẩy nhỏ giọng nói: “Chị ơi! Chị còn muốn ăn hạt dẻ không...”
Phó Vị Vũ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung dữ khiến cho Triệu Điềm Điềm suýt chút nữa lại làm rơi túi hạt dẻ xuống đất rồi.
“Chuyện vừa rồi, em tuyệt đối không được nói cho anh của chị biết.
Nếu em mà nói thì sau này không cần phải xuất hiện trước mặt của chị nữa.”
Thật ra thì cô không sợ Thư Tịnh làm loạn, cô chỉ sợ một khi chuyện này truyền đến tai của Phó Nghệ Luân thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Chuyện đã đến mức này rồi, cô cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
Hơn nữa, cô không muốn làm ảnh hưởng tới đoàn làm phim, phí bồi thường tổn thất chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì vậy mà danh dự bị tổn hại thì thật sự là không đáng a.
Dù sao cũng đã vất vả ba năm rồi, cô không thể để cho sự nghiệp của mình bị hủy hoại trong tay của tên cẩu nam nhân kia được.
“Em biết rồi! Em thề, em nhất định sẽ không nói cho anh Nghệ Luân biết là chị đang yêu đương với anh Thư đâu.”
Phó Vị Vũ kinh hoàng nhìn cô: “Con mắt nào của em nhìn thấy bọn chị đang yêu nhau?”
Triệu Điềm Điềm không phát hiện ra mình đang nói sai, lập tức đổi giọng: “Không có! Không có! Em không nhìn thấy gì cả! Không nhìn thấy hai người đang yêu nhau.”
Phó Vị Vũ chán nản.
Tiểu cô nương này hết lần này đến lần khác đều nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn a.
Cũng không biết ở trong đầu của cô nhóc đã vẽ ra bao nhiêu là kịch bản yêu đương rồi.
“Được rồi! Chị không ăn hạt dẻ nữa đâu! Em mang về ăn đi.”
Tức giận đến no luôn rồi, cô làm gì còn tâm trạng để ăn hạt dẻ nữa.
Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đem Thư Tịnh và Triệu Điềm Điềm vứt ra khỏi đầu thôi.
Triệu Điềm Điềm ôm túi hạt dẻ lủi thủi đi về.
Chỉ còn lại một mình, cảm xúc của Phó Vị Vũ cũng đã bình ổn hơn.
Cô gọi điện cho bảo vệ ở dưới nhà hỏi hệ thống an ninh có xảy ra vấn đề gì không.
Đáp án của họ đương nhiên