Mấy ngày nay, lịch trình của Thư Tịnh rất bận rộn, hết quay phim ở đoàn làm phim lại phải trở về công ty xử lý công việc, ngoài ra, anh còn phải xem qua một số văn kiện ở tập đoàn nữa.
Anh chỉ mới 23 tuổi mà đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy rồi, song, chỉ cần có thời gian rảnh, anh nhất định sẽ lại ở bên Phó Vị Vũ.
Ngoài thời gian ở đoàn làm phim, ban đêm, anh cũng sẽ dành ra một chút thời gian.
Anh nói “Ban đêm gặp lại” chính là ý này.
Mà Phó Vị Vũ lại nghĩ thành một chuyện khác.
Có lẽ là vì Lộc Kiều, từ một tờ giấy trắng, Phó Vị Vũ đã bắt đầu đi theo con đường không thuần khiết rồi.
Cả ngày hôm nay, tâm của cô lúc nào cũng loạn như ma.
Sau khi kết thúc công việc, Phó Vị Vũ ngồi xe bảo mẫu về khách sạn.
Triệu Điềm Điềm vì có việc nên đã rời đi trước, bất quá, cô ấy vừa đi không lâu thì lại có người tới gõ cửa.
Phó Vị Vũ nhìn qua mắt mèo liền thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không tốt lắm đâu! Nhưng nếu cứ để anh đứng ở ngoài cửa, hình như có chút thua thiệt người ta?
Phó Vị Vũ hít sâu một hơi, trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí để mở cửa ra.
“Sao lâu thế?” Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tịnh cong khóe môi lên hỏi cô.
Phó Vị Vũ nắm lấy chốt cửa, vén tóc ra sau tai: “Em ở trong nhà vệ sinh.”
Thư Tịnh nhìn về phía nhà vệ sinh, như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nhẹ gật đầu, lại nhìn Phó Vị Vũ, lộ ra hàm răng trắng đều: “Đi thôi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Phó Vị Vũ không ngờ là anh lại bảo cô đi ăn cơm, trời ơi, cả ngày nay cô đã suy nghĩ cái gì vậy?
“Ừm! Không thì em cho rằng, anh tới để làm gì?” Thư Tịnh cố ý xích lại gần cô, ý cười sâu sắc.
Phó Vị Vũ hô hấp trì trệ, vành tai đỏ bừng, vì muốn che giấu nội tâm không trong sáng của mình mà cố ý nói sang chuyện khác: “Chỉ có hai người chúng ta sao? Sẽ không bị phát hiện chứ?”
Cô không bị tình yêu làm cho mù quáng, vẫn rất cẩn thận trong chuyện này.
“Yên tâm đi! Anh đã sắp xếp xong rồi, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Phó Vị Vũ nhìn vào đôi mắt ôn nhu của anh, bị đôi mắt ấy hấp dẫn, không cố kỵ gì mà rời khỏi khách sạn.
*
Bọn họ đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, lên một chiếc xe cá nhân phổ thông, lái xe là trợ lý của Thư Tịnh, Đường Tề.
“Chúng ta ăn cơm ở đâu?” Đã lâu rồi không ngồi cùng xe với anh, Phó Vị Vũ có một chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nói chuyện.
“Không phải là em mới hỏi rồi sao?”
Vấn đề này, mười phút trước cô đã hỏi anh rồi, sẽ không bị anh hiều lầm là cô bị mất trí nhớ đấy chứ!
“A! Em quên mất.”
Thật xấu hổ!
“Không sao! Anh trả lời lại một lần nữa, chúng ta đi ăn hải sản.” Mà anh lại vô cùng kiên nhẫn trả lời cô, mỗi một chữ đều dịu dàng ấm áp đi vào lòng người.
Anh chính là người ấm áp như vậy đấy, khiến cho nhịp tim của cô không ngừng tăng cao.
Ba năm trước là như vậy, ba năm sau vẫn thế.
Ánh đèn đường hắt vào trong xe, chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của anh.
Cái cằm thon gầy, tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi đầy nhìn rất gợi cảm, tất cả đều khiến cho người ta không nhịn được mà muốn chạm vào.
Nghĩ đến đây, Phó Vị Vũ cảm thấy rất đắc ý.
Xin lỗi các vị “Kính Tử” ( có thể là tên fan Thư Tịnh), nhưng Tĩnh ca của mọi người bây giờ là của một mình Phó Vị Vũ tôi nga.
Đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay bỗng nhiên giữ cô lại.
Phó Vị Vũ bất ngờ, nhìn về phía Đường Tề thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Nắm tay thôi mà, em sợ cái gì?”
Rõ ràng là đã nói không để cho ai biết chuyện của bọn họ, vậy mà lại trắng trợn để trợ lý lái xe, hại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phó Vị Vũ lúc đầu còn cảm thấy bối rối, nhưng sau khi anh hứa với cô, Đường Tề là người một nhà, cậu ấy sẽ không nói chuyện của bọn họ với ai, cô tin anh.
“Không có, em không sợ...”
Cô vừa mở miệng nói, anh liền nhấn nút cho tấm ngăn ở giữa hạ xuống: “Lần này sẽ không có ai thấy được nha.”
“...”
Không có ai nhìn thấy còn đáng sợ hơn.
“A! Làm sao bây giờ? Anh đói quá!” Anh nhíu lông mày, giống như một đứa trẻ đang đợi ăn cơm, nói bằng giọng nũng nịu.
“Tiệm cơm ở rất xa sao? Hình như đi cũng được một lúc rồi.” Xe băng băng chạy trên đường, cô cũng không biết là bản thân đang ở đâu.
“Ừ! Tiệm cơm kia mới mở, có khả năng là phải đi nửa giờ nữa.”
“Còn tận nửa giờ nữa sao? Vậy anh phải làm sao bây giờ? Trên xe không có đồ ăn vặt sao?”
Khi đi ra ngoài, Phó Vị Vũ thường mang theo một chút socola hoặc bánh quy phòng trường hợp đói bụng, vừa rồi trong đầu chỉ có nhớ với thương, cũng chỉ kịp lấy thẻ phòng với điện thoại.
“Đồ ăn vặt...” Thư Tịnh than nhẹ, ý cười ở khóe miệng ngày càng sâu, mùi âm mưu nào đó cũng dần trở nên nồng đậm hơn: “Có thì có, nhưng em phải giúp anh một chút.”
“Muốn em lấy giúp sao? Anh để ở đâu?” Phó Vị Vũ một lòng chỉ muốn giúp anh giải quyết cơn đói, không phát hiện ra điểm khác thường.
“Ở chỗ này.”
Vừa dứt lời, anh liền kéo tay cô về phía trước, cả người cô nhào về phía anh, phần gáy bị giữ lại, hơi thở ấm áp cũng ngay lập tức xâm nhập.
Cô kinh ngạc tới độ ngay cả thở cũng không dám.
Bị lừa rồi!
Phó Vị Vũ cảm thấy rất xấu hổ nhưng lực lại không đủ lớn, không thể giãy dụa được.
Hết lần này tới lần khác, cô đều bị anh thu phục trong tay.
Cô căn bản là không có sức kháng cự, chỉ có thể mặc cho anh thích làm gì thì làm.
Lúc buông ra, môi của cô đã đỏ cả lên rồi, song, cô vẫn muốn tranh luận: “Anh bắt nạt em.”
Bộ dạng xấu hổ của cô rất câu dẫn lòng người, khiến cho người nào đó lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu rồi.
“Em là bạn gái của anh, anh thương em còn không hết thì làm sao có thể bắt nạt em được chứ?” Anh vuốt v3 sợi tóc ở trên trán của cô, cụng trán rồi nhẹ giọng trấn an cô.
“Nhưng, anh nói anh đói bụng, em có lòng tốt đi tìm đồ ăn cho anh, vậy mà anh chỉ nghĩ đến...”
“Chỉ nghĩ đến cái gì ?”
“Hôn em.” Nói xong, vành tai của cô lại đỏ bừng lên.
“Quá nhỏ, anh không nghe thấy.”
Với không gian chật hẹp này thì giọng nói nhỏ như vậy, anh cũng có thể nghe thấy, chỉ là anh cảm thấy, trêu chọc cô rất thú vị nga.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô là dây thần kinh của anh lại rung lên, làm cho khát vọng nào đó không nhịn được mà trỗi dậy.
Ba năm trước vì sự việc kia mà chuyện tình cảm của hai người họ đã không thành, nhưng bây giờ, anh đã nghĩ ra một kế hoạch chu toàn rồi.
Anh nghĩ tới, cũng không phải chỉ có hôn cô...
Chỉ mong đến lúc đó sẽ không dọa cô sợ...
“Sao anh cứ bóp vành tai của em vậy?” Đây là điểm mẫn cảm của cô, không có ai biết được chuyện này, nhưng không hiểu sao anh lại cứ đụng vào điểm cấm kỵ của cô, bất quá, cô không những không tránh