Món ăn ở trong tiệm hải sản của chú An xác thực là không tệ, Phó Vị Vũ cảm thấy rất hài lòng.
Cô rất thích ăn hải ăn, nhưng dạ dày của cô lại không tốt nên Phó Nghệ Luân chưa từng để cô ăn, mà dù có ăn thì cũng chỉ được ăn rất ít, không đã thèm chút nào.
Bất quá, khi ở cùng Thư Tịnh, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được, quan trọng là nguyên liệu ở đây rất tươi, cô không bị làm sao cả.
Ăn xong bữa tối thì cũng gần mười giờ rồi, bên ngoài, trời đã lạnh thấu xương.
Hai người tạm biệt chú An rồi đi ra làng chài.
Phó Vị Vũ hỏi Thư Tịnh vấn đề mà cô vẫn luôn tò mò: “Anh với chú An quen nhau như thế nào vậy?”
Phó Vị Vũ biết rất rõ gia cảnh của Thư Tịnh, mà chú An nhìn qua chính là một người làm ăn bình thường, mặt tiền của cửa hàng cũng không quá lớn, hai người không giống như sẽ quen biết nhau.
“Hiếu kỳ chuyện của bạn trai vậy sao?” Thư Tịnh không có ý tốt cười cười.
Phó Vị Vũ bỗng nhiên cảm thấy mắt của mình hình như có vấn đề, không hiểu sao lại có cảm giác Thư Tịnh cười như vậy có chút giống đại ca của hắc bang trong truyền thuyết nha.
“Không thể nói sao?” Cô thăm dò hỏi.
Thư Tịnh nhướng mày, rồi đột nhiên dừng bước lại, nghiêng người đối mặt với cô: “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Lại nữa rồi, giống như cái bẫy trước đó, cô sẽ không mắc lừa nữa đâu.
“Không muốn! Sẽ bị người khác thấy.”
Nơi hoang vu hẻo lánh này, hơn nữa còn là ban đêm, ngay cả chó gà cũng đều đi ngủ rồi, nơi nào sẽ có người chứ, Phó Vị Vũ nói ra cũng cảm thấy khó tin.
“Bạn trai bạn gái hôn nhau bị người khác nhìn thấy cũng sẽ không bị thiên lôi đánh đâu.” Đột nhiên lại ăn nói đứng đắn, còn làm bộ nhìn hai bên: “Nơi này anh rất quen thuộc, vào giữa đông, tất cả người trong thôn sẽ đều đi về nhà ngủ.”
Hai chữ “đi ngủ” anh nói rất nhẹ, khiến cho trong lòng cô lại run lên.
Phó Vị Vũ mấp nháy môi, phảng phất như bị anh mê hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Đáy mắt Thư Tịnh nổi lên ý cười, tựa như nhìn thấy con mồi đã sa vào lưới của mình rồi.
Thư Tịnh tinh thần sảng khoái cúi đầu xuống trước mặt cô.
Phó Vị Vũ nhón chân lên, chạm vào môi anh một cái, rất nhanh liền buông ra.
Cả lỗ tai và cổ của cô đều đỏ bừng lên, cô còn cố gắng nói nhỏ: “Được rồi chứ?”
Mặc dù vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng người con gái trước mắt, mỗi khi nói đến chuyện yêu đương là lại rất dễ xấu hổ thẹn thùng nga, anh sợ nếu mình trêu chọc quá sẽ khiến cho cô bị hù sợ.
“Được rồi! Anh hài lòng rồi.” Thư Tịnh như đang suy nghĩ điều gì đó mà nhẹ nhàng gật đầu, chờ cô thích ứng rồi anh sẽ cố gắng hơn.
“Thật ra thì rất đơn giản.
Chỗ này là quê của mẹ ruột anh.
Khi còn nhỏ, anh đã từng sống ở đây một thời gian.”
Nghe vậy Phó Vị Vũ rất ngạc nhiên.
Ai mà không biết, Thư Tịnh là một tinh nhị đại, mẹ của anh là nữ ca sĩ trứ danh Tiền Yến Lâm, khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, bà đã rời khỏi giới giải trí để kết hôn.
( tinh nhị đại: con của minh tinh)
Nếu chú ý đến gia cảnh của anh thì sẽ phát hiện được, mẹ của anh không phải là đại phú đại quý gì, bà lớn lên ở một làng chài.
Song, không biết có phải là nhờ hoàn cảnh này hay không mà bà có chất giọng rất tốt, về sau, khi có cơ hội bén duyên với âm nhạc liền thuận lý thành chương mà thay đổi cả vận mệnh của bản thân.
Hóa ra, chỗ này là làng chài mà mẹ của anh đã ra đời.
Khó trách anh lại quen thuộc nơi này như thế.
“Sao em không hỏi, vì sao anh trở về mà lại không đi thăm họ hàng?” Thư Tịnh hiếu kì vì sao cô không hỏi.
“Sau khi đã vào giới giải trí mà còn gặp lại người quen, thì chắc chắn sẽ làm cho họ cảm thấy lúng túng.
Anh không phải là không muốn gặp bọn họ mà là sợ phiền phức đúng không?”
Phó Vị Vũ đồng cảm, hiểu được nỗi khổ của anh.
“Đây mới chỉ là một phương diện thôi, còn một phương diện khác nữa.
Bây giờ, ngay cả chuyện nghĩ đến gặp bọn họ, anh cũng không muốn nghĩ.
Sau khi mẹ của anh thành danh, người nhà của bà đã bắt bà đưa một số tiền rất lớn để đi định cư ở nước ngoài.
Đã nhiều năm rồi hai bên không gặp nhau.” Thư Tịnh bình thản giải thích mâu thuẫn trong gia đình mình, tựa như bọn họ chỉ là những người xa lạ, không đáng nhắc tới.
Phó Vị Vũ vẫn luôn ở một bên lắng nghe, không chen ngang vào.
“Về sau, cha mẹ anh ly hôn, nhà ngoại lại cho rằng đây là lỗi của bà.
Bà đã gả cho người có tiền thì cứ ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, không cần phải xuất hiện trước công chúng như vậy nữa.
Mẹ của anh phẫn uất liền cắt đứt quan hệ, chặn tất cả các phương thức liên lạc với bọn họ.
Sau này, khi mẹ anh tái hôn, bọn họ ở nước ngoài gặp khó khăn về kinh tế liền muốn trở về mượn tiền.”
“Bọn họ đúng là bảo thủ, lại còn quá quắt vô lý nữa.” Phó Vị Vũ không nhịn được mà trào phúng, hơn nữa, còn rất đồng tình với cách làm của mẹ anh.
Thư Tịnh cười: “Mẹ anh tốt tính, mặc dù còn giận nhưng vẫn đồng ý cho bọn họ mượn.
Nhưng không ngờ là bọn họ lại lòng tham vô đáy như vậy, đầu tư thua lỗ lại tìm đến bà đòi tiền, bà không đồng ý thì lại mặt dày tới tìm cha anh, huyên náo một trận rất khó coi.”
Phó Vị Vũ cứ nghĩ loại tình tiết cẩu huyết này chỉ có ở trong phim, không ngờ lại xảy ra với anh.
“Cha ruột của anh sao?” Phó Vị Vũ to gan suy đoán.
“Tìm cả hai người cha.” Thư Tịnh mỉm cười: “Khi đó, công ty của cha anh xuất hiện một chút vấn đề, nhưng nể tình cũ, ông vẫn giúp bọn họ.”
“Là ba năm trước sao?”
Thư Tịnh dừng một chút, nhìn về phía cô rồi gật đầu.
“Cái nhược điểm kia, có phải là có liên quan tới cha của anh không?” Phó Vị Vũ rất thông minh, chỉ bằng manh mối thu được trong hai ngày nay, cô đã có thể liên tưởng đến chuyện đó có liên quan với tập đoàn Dương Dật.
Thư Tịnh có chút kinh ngạc, không ngờ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô lại có thể đoán được chuyện này.
Anh nhún vai, có chút hứng thú hỏi: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Ba năm trước, tập đoàn Dương Dật gặp vấn đề về tài chính, nhưng không lâu sau đó lại khởi tử hồi sinh.
Thời gian này trùng với khoảng thời gian chương trình tạp kỹ kia kết thúc.
Lúc ấy em không để ý tới, cũng không có